Tào Tháo khoanh hai tay úp mặt xuống bàn, buột miệng: "Gặp chưa lâu nhưng xem ra Tào Phi khá thân thiết với Tư Mã Ý nhỉ?"
Tuân Úc gật đầu: "Nhị công tử có vẻ thích Tư Mã Ý, nói chuyện rất hợp ý. Mấy ngày nay lúc nào cũng thấy đi cùng nhau."
Hắn chỉ thở dài ngẩng đầu lên: "Tên Tư Mã Ý này không tầm thường đâu. Hắn cũng chấm Tào Phi rồi. Mấy ngày nay đau đầu quá, bệnh tình của Tào Xung... Văn Nhược, ta lo lắng." Nói xong lại gục đầu xuống.
...
Xế chiều trời đổ mưa, mưa mùa hạ ào ào đổ xuống vùi dập mấy lá mẫu đơn. Hơi đất xộc lên, lúc trời tối hẳn, trong viện đều thắp đèn. Bên ngoài có tiếng động, Hứa Chử đứng ở cửa theo phản xạ tuốt kiếm, quát hỏi: "Ngươi là kẻ nào, sao dám xông vào đây?"
"Thừa tướng! Nô tì là thị nữ của Hoàn phu nhân! Thất công tử không ổn rồi!"
Hai mắt mờ đi, ánh lửa đèn lồng lập loè, hành lang trước mắt chỉ còn lại một màu tối. Đổng Phụng ra ngoài, cúi đầu: "Tại hạ lực bất tòng tâm. Bệnh của công tử quả thực vô phương cứu chữa. Tại hạ đã cho công tử uống thuốc, xem ra hồi quang phản chiếu rồi. Thừa tướng có lời gì muốn nói với công tử xin hãy nói đi."
"Phụ thân..."
Hắn vội vàng lao vào trong, nhìn Hoàn phu nhân gục xuống khóc bên giường, lại nhìn Tào Xung yếu ớt giơ một tay ra. Hắn ngồi xuống, nắm lấy tay Tào Xung, vuốt nhẹ tóc mai trên trán, gọi khẽ: "Thương Thư."
Tào Xung vẫn vô cùng tỉnh táo, khẽ chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-phu-lac-duong/1007926/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.