Diệp Thiên trên vai Kim Sơn thấy Lý Hạo rời đi thì thở phào một hơi, hắn không lo bị phát hiện vì ai nghĩ một tiểu hài tử 6 tiểu làm như thế, điều hắn lo là Lý Hạo nhận ra Kim Sơn đến lúc đó thì phiền.
“May mà không bị phát hiện”.
Diệp Thiên nhảy xuống khỏi vai của Kim Sơn nói.
Sau đó hắn nhìn Kim Sơn thờ thẫn nhìn hướng Lý Hạo rời đi thì thở dài.
“Xem ra, nàng từ lúc đầu cũng không yêu ngươi, bây giờ cũng không phải yêu Lý Hạo mà là yêu địa vị và tiền tài của các ngươi, người như thế ngươi nên suy nghĩ một chút. Đi nơi khác thôi”.
Diệp Thiên nói xong quay đầu đi, hắn chỉ có thể nói như thế hắn không biết tình cảm giữa hai người thế nào nói lung tung không tốt.
Kim Sơn tiếp tục đứng nhìn một chút rồi dứt khoát quay đầu đi theo Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên rời đi một lão nhân đi đến trước mặt Dương Phượng Vũ nói.
“Tiểu thư, thứ cho thuộc hạ chậm trễ”.
“Không sao, Tam lão nhiều việc không cần quan tâm chuyện nhỏ này làm gì”.
Dương Phượng Vũ an ủi lão nhân một câu rồi đi đến một góc tường gần đó cúi xuống nhặt lên một viên huyền thạch.
“Không biết là ai?”.
Dương Phượng Vũ nhìn viên huyền thạch tự hỏi.
Lúc nãy tập trung đấu với Lý Hạo nên mọi chuyển động xung quanh Lý Hạo đều bị nàng nhìn ở trong mắt, rõ ràng có người giúp nàng nhưng do tập trung đón đỡ Lý Hạo công kích nên không thấy rõ ai làm điều này.
“Tiểu thư, ngài nhặt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/49334/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.