Số lượng huyền thú quá nhiều, mặc dù hiện tại chỉ có những huyền thú tu vi thấp nhưng kiến cắn voi lâu ngày cũng chết nên bên đây đã bắt đầu có thương vong nhỏ.
Nhưng dù sao thương vong cũng chỉ là những kẻ có tu vi thấp, chủ yếu là tán tu tham gia vì muốn kiếm một món hời.
“Xoạt…Xoạt…Phụt…Phựt…Rầm…”.
Trong Vạn thú sơn mạch, Diệp Thiên không ngừng vung kiếm, xác huyền thú không ngừng tăng.
Nhưng trong lúc vung kiếm vẻ mặt của hắn hơi khó coi.
“Các ngươi đi theo ta làm cái quái gì?”.
Diệp Thiên bực bội quay ra sau nói.
Lúc đầu chỉ có mình Dương Phượng Vũ nên hắn không cảm thấy ra sao, lát sau lại thêm Vân Phong xuất hiện, hắn cũng không nói gì, ai ngờ tiếp theo Trương Hổ, 3 tên thiên tài hạch tâm viện đi theo Vân Phong cũng nhập cuộc đi theo sau hắn không rời làm hắn bắt đầu khó chịu.
“Phụ hoàng bảo ta theo ngươi học tập”.
“Cả nhà ta đều theo Liễu viện trưởng, hắn là cháu hắn tất nhiên ta phải theo rồi”.
“Bọn ta cũng tương tự thế”.
Từng người nói ra lý do một cách vô tư.
“Haiz… mà cũng chả sao”.
Diệp Thiên thở dài lén liếc mắt nhìn một hướng rồi thu lại.
Hắn biết có người theo sau bảo vệ nên cũng không cần phải lo lắng bọn họ chỉ là cảm giác hơi gò bó khiến hắn khó chịu.
Tiếp tục con đường chém giết huyền thú, vừa di chuyển vào sâu Vạn Thú sơn mạch.
“GAO…”.
Đột nhiên một đám huyền thú có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963760/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.