“Chuyện gì xảy ra?”.
Trần Thanh nhìn thấy nét mặt hai người Lý Thương như thế thì lập tức cảnh giác nhìn ngọn lửa.
Hắn lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm từ ngọn lửa lan đến bản thân, kiềm chế cảm giác đó đi hắn hỏi Lôi Linh hổ.
“Ta cũng không biết, bỗng nhiên ngọn lửa chết tiệt này xuất hiện đốt ta, dùng huyền lực dập cũng rất khó khắn…Grao…”.
Lôi Linh hổ cố gắng nói hết rồi gầm lên trong đau đớn.
“Ta đến thử xem”.
Trần Thanh luôn tin tưởng bản lĩnh của mình tiến lên dùng huyền lực hỗ trợ dập lửa.
“Làm sao có thể?”.
Ngay sau đó hắn giật mình vì sự khủng bố của ngọn lửa màu đen bí ẩn kia, mặc dù dùng không ít huyền lực cũng dập được lửa nhưng đó chỉ là một phần nhỏ, vẫn còn một mảnh lớn trên lưng của Lôi linh hổ vẫn đang bị thiêu đốt từng giây.
“Khốn kiếp là kẻ nào…chết tiệt…”.
Hắn quay đầu nhìn khắp nơi muốn tìm ra kẻ thủ phạm nhưng ngoài hai phe cánh đang chém giết nhau kịch liệt bên dưới hai gia viên thì không còn lại gì.
Hắn nhìn chằm chằm đám người Vân Long suy nghĩ một chút lập tực ra lệnh.
“Đi”.
Nói xong hắn vừa dùng huyền lực hỗ trợ Lôi Linh hổ vừa rời đi.
“Nhưng còn con cháu gia tộc của ta”.
Lý Thương cùng Thạch Minh cùng lúc hoảng hốt nói.
“Nếu hiện tại không đi thì chỉ có con đường chết”.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.
Trần Thanh quay đầu trầm giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963748/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.