“Được rồi”.
Diệp Thiên lấy tay xuống nói.
Vân Ngọc mở mắt ra nhưng không có gì khác biệt chỉ là biểu hiện như đang suy nghĩ cái gì.
“Con biết cách dùng cùng công dụng của nó rồi chứ?”.
Diệp Thiên hỏi.
“Vâng”.
Vân Ngọc trở lại bình thường, nàng cười đáp.
“Ừm, được rồi con nên trở về chỗ đi”.
Diệp Thiên nhắc nhở.
“Hahaha… giả thần giả quỷ, rõ ràng ngươi không có làm gì còn ở đó bày đặt làm màu”.
Lý Hải thấy Vân Ngọc không có gì thay đổi thì cười lớn trêu ghẹo, muốn làm xấu mặt Diệp Thiên lẫn Vân gia.
“Im miệng, ngươi không có tư cách vô lễ với sư phụ ta”.
Vân Ngọc tức giận nói.
“Công chúa à, người không cần cùng hắn giả vờ, ở đây rất nhiều người đều thấy, rõ ràng hắn không có tặng quà gì cho người cả”.
Lý Hạo nhún vai cười.
“Hừ… mở mắt chó ngươi nhìn cho kỹ”.
“Sharingan”.
Vân Ngọc mở to mắt khẽ quát.
Lập tức đôi mắt nàng chuyển sang màu đỏ máu quỷ dị, trên tròng mắt còn lần lượt xuất hiện hai cái hoa văn hình câu ngọc màu đen song song nhau.
“Cái gì vậy?”.
“Đôi mắt nàng bỗng nhiên biến đổi? hình dáng thật kì lạ”.
Đám người nhìn thấy mắt nàng thì lập tức tò mò hiếu kì.
“Mắt của Ngọc nhi?”.
Liễu Nghi phía trên nhìn thấy như thế cũng ngạc nhiên.
“Diệp Thiên sẽ không hại Ngọc nhi nàng yên tâm, nhưng chuyện này thật kì lạ”.
Vân Long an ủi nàng rồi hiếu kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963715/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.