Tiến vào Vạn thú sơn mạch, Diệp Thiên cũng không gấp gáp cướp đoạt lệnh bài mà tiếp tục dạo chơi như lần trước vào đây.
“Ngươi không đi cướp lệnh bài sao?”.
Dương Trầm hỏi.
“Ngươi gấp cái gì? Thực lực bên chúng ta cơ bản là tất bại, đã như như vậy cần gì phí sức phí thời gian chạy vòng vòng, không bằng chờ bên kia cướp hết bên mình tìm đến chúng ta, chúng ta có thể một mẻ hốt gọn hết lệnh bài không đơn giản hơn sao?”.
Diệp Thiên nhún vai giải thích.
“Ra vậy”.
Dương Trầm 3 người lập tức hiểu ý của Diệp Thiên.
Bên mình đã bại từ đầu thì cần gì liều mạng cướp từng cái lệnh bài không bằng nhờ bọn họ cướp nhiều rồi ra tay sẽ khỏe hơn nhiều.
“Ngươi đủ thực lực để cướp lại hết lệnh bài sao?”.
Dương Lạc Lạc hỏi.
“Chỉ cần bọn hắn dám đến thì lệnh bài đã là của chúng ta, các ngươi theo ta ta chắc chắn không để các ngươi bị tổn thương”.
Diệp Thiên tự tin nói.
“Hihi…”.
Ai biết nghe hắn nói xong 3 cô nương điều cười.
“Chuyện gì?”.
Hắn khó hiểu hỏi.
“Ngươi nha, một tiểu hài tử cũng muốn bắt trước người khác tán gái sao?”.
Dương Thúy Thúy cười nói.
“Khụ khụ…”.
Diệp Thiên bị nàng nói sặc nước bọt.
Hắn chỉ tốt bụng nói vài câu mà thôi ai ngờ người ta tưởng hắn muốn dụ dỗ, dụ dỗ được cũng thôi đằng này bị người ta cười chê mới ác.
“Ta hận a”.
Diêp Thiên thầm mắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963668/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.