Ác chiến đến tận đêm hôm khuya khoắt, không thừa không thiếu một lần nào, mãi đến khi được năm lần rồi Kỳ Dịch Dã mới bằng lòng dừng lại, ôm Tần An đi tắm.
“Đói bụng không?” Sau khi tắm rửa xong tinh thần Kỳ Dịch Dã sảng khoái, vừa lau tóc vừa hỏi, “Muốn ăn gì không, để anh làm.”
Mà Tần An nằm úp sấp trong chăn, tóc mới sấy khô xõa tung, đầu ngón tay vẫn còn dính ánh nước, hai mắt khép hờ, rõ một vẻ lười biếng. Anh rầm rì hai tiếng, thều thào nói, “Tục ngữ nói thiệt đúng, đi ăn sủi cảo về ăn mì*, nếu đã vậy thì chúng ta ăn mì hoành thánh đi…”
*上车饺子下车面: Một câu tục ngữ miền Bắc, lên xe sủi cảo, xuống xe mì. Khi đưa tiễn thì sẽ đưa cho người ta sủi cảo, khi về sẽ đưa mì.
Anh nói xong câu cuối thì không lên tiếng nữa, Kỳ Dịch Dã cúi đầu nhìn anh, được lắm, nằm úp sấp lên gối mà ngủ mất rồi.Ngày hôm sau.
Thừa dịp Tần An còn chưa tỉnh, Kỳ Dịch Dã bò dậy khỏi giường, tắt đồng hồ báo thức của Tần An, mở mắt xỏ dép lê đi vào phòng tắm, lấy nước lạnh rửa mặt, lập tức tỉnh táo cả người.
Hắn đã rất quen thuộc với quá trình chuẩn bị mở hàng mỗi ngày của Tần An, cứ ấn theo từng bước đó mà làm, tuy hơi chậm nhưng mấy việc như nấu cháo luộc trứng này vốn không tính là khó, Kỳ Dịch Dã nhanh chóng bắt tay vào làm.
Lúc mở tủ lạnh thấy có mấy gói mì sợi mới ép, hắn liền nghĩ làm hai chén mì xào đơn giản.
Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian/1732538/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.