“Máy xúc đất?” Tần An nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói, “Tui biết rồi, anh làm chỗ công trường kiến trúc ở Đông Đầu!
Kỳ Dịch Dã gật đầu ừ một tiếng, ngay sau đó đưa tay chỉ vào tiểu khu đằng trước, nói với Tần An, “Dừng ở đây đi, chỗ tôi ở ngay đằng trước.”
“Ây, khéo vậy, tui cũng thế, anh ở căn nào?” Tần An vỗ đùi, trực tiếp lái xe đi vào trong.
Tiểu khu này đã có tới mấy chục năm lịch sử, bảng hiệu dựng thẳng trên cửa đã tróc mất vài lớp sắt, trên đó vẫn còn mấy chữ lớn của ký túc xá hãng xi măng nào đó. Tần An ở đây được bảy, tám năm rồi.
Từ năm mười tám tuổi thi tốt nghiệp cấp ba xong, điểm thi không cao, thái độ của cha mẹ anh cũng rõ ràng, không muốn anh tiếp tục học lên cao, kêu anh ở lại tìm việc làm, nhanh chóng quen một cô bé rồi thành gia lập nghiệp.
Nhưng trong lòng Tần An tự biết, anh không thể kết hôn, anh vốn không thích phụ nữ.
Cha của Tần An là một tên nhà quê chính hiệu, thừa kế truyền thống tốt đẹp thương cho roi cho vọt. Cái tính nghe lời từ nhỏ tới lớn của anh đều là do cha anh đánh mà ra. Lúc con nhà người ta còn đang đi trộm trứng chim, anh đã học được hết kỹ năng làm việc nhà. Nhưng dù có nghe lời đến đâu đi chăng nữa, cái loại sắp xếp xem mắt dày đặc khi đó cũng khiến Tần An không thể chịu nổi, anh trực tiếp ngả bài với cha mẹ mình.
Anh vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian/162819/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.