"Nhiều đất thế kia, thóc lúa trồng được ăn cả đời cũng không hết, từ nay về sau chẳng còn lo đói bụng. Nhưng mua nhiều người làm chi? Có việc thì bảo các huynh đệ của con làm, họ làm ruộng còn tốt hơn những người kia."
Ta không nói ra rằng điền trang đó sau này là của hồi môn cho Ngoan Bảo, để tránh truyền ra ngoài khiến những kẻ không đứng đắn nhòm ngó đến con bé.
Con bé ở bên Khâu Nhuệ khôn lanh như vậy mà lớn lên, ta nghĩ con gái ta lớn lên chắc chắn sẽ không ngốc nghếch như phụ thân nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt Ngoan Bảo đã biết ngồi, biết vịn đồ để bước đi, biết gọi phụ thân, mẫu thân, cụ cố, ca ca… Con bé lanh lợi, biết nhìn người mà cư xử. Phụ thân nó chiều chuộng nó hết mực, con bé cười khanh khách, nước miếng chảy ròng ròng. Phụ thân nó thì khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, cười ngốc nghếch.
Thời gian trôi qua, đến sinh thần đầu tiên của Ngoan Bảo, gia gia khăng khăng muốn tổ chức lớn.
Vậy thì tổ chức thôi.
Mời dân làng đến ăn tiệc.
Mổ hai con lợn, để những người dân trong làng còn chưa hồi phục sau mùa thu hoạch có một bữa ăn thịt thỏa thích.
Ngoan Bảo nhận được rất nhiều quà nhỏ.
Ai cũng chúc con bé thông minh lanh lợi, khỏe mạnh, sau này gả được một phu quân tốt, trường thọ, hạnh phúc dài lâu.
Khi Ngoan Bảo được hai tuổi, ta lại mang thai đứa thứ hai.
Có kinh nghiệm từ lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian-cham-long-pham/3675646/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.