Chương trước
Chương sau
Thành thị có cái hay của thành thị, thôn quê có cái hay của thôn quê, nhưng nếu có tiền, ở đâu cũng tốt.

Nói trắng ra thì ta không có chí hướng phấn đấu lớn lao, cũng chẳng muốn trở thành người giàu nhất thiên hạ, chỉ mong sống một cuộc đời giản đơn, an ổn, hiếu thảo với phụ mẫu, gia gia và các bậc trưởng bối.

Tề Đại lại càng không có yêu cầu gì nhiều, hắn chỉ mong vợ con ở bên cạnh, còn lại chẳng màng chi.

Khi lên núi săn bắn, hắn luôn đi sớm và trở về lúc chạng vạng. Việc săn được gì không quan trọng, nếu không có thú thì chặt ít củi mang về cũng được.

Dù sao thì trời tối hắn cũng phải về nhà để trông con gái. Săn được thú hắn cũng không bán, chỉ để ở nhà dùng, hoặc gửi một ít cho nhạc phụ, nhạc mẫu, rồi lại mang một bát cho tổ phụ và tổ mẫu của ta.

Hắn thực sự so với nhiều đứa con rể khác đã tốt hơn rất nhiều.

Gia gia mỗi ngày đều nói muốn vui đùa cùng cháu, cái này không muốn làm, cái kia cũng không, nhưng đến khi thật sự phải làm thì lão chạy nhanh nhất, tuổi tác đã cao mà vẫn giỏi việc nói một đằng làm một nẻo.

Chúng ta đều là những người không có dã tâm, không muốn tranh đua với ai.

Ở lại thôn quê, trong trấn thì có được chút quan hệ, không đến mức bị ức h.i.ế.p là đủ rồi.

Lục đệ, thất đệ có thể tự lập được mới là điều quan trọng nhất.

Như Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu vậy, đọc sách, rèn luyện vô cùng khắc khổ, trời tối đen vẫn ở trong sân luyện tập, sáng sớm tinh mơ đã thức dậy.

Đây thật sự là minh chứng cho sự khổ luyện và không ngừng nghỉ trong học tập.

Tất nhiên điều này cũng thúc đẩy Khâu Nhuệ.

Tề Đại cũng đang học đọc và viết chữ, Khâu Nhuệ dạy hắn, ta đứng bên cạnh học theo.

Tề Đại bị Khâu Nhuệ xem thường đến chẳng ra gì, thậm chí nhiều lúc còn muốn làm phu tử đánh vào tay hắn.



Tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại lớn lắm.

Đối với chuyện liên quan đến việc kinh doanh, ta chỉ có thể nói với Tiêu Tử Khâm những điều trên bề mặt, nhưng hắn là người thông minh, bên cạnh không thiếu những kẻ đầu óc nhanh nhạy, hắn đưa ra một ý tưởng, chắc chắn sẽ mở rộng được.

Tiểu Tử Khâm chỉ muốn ăn bánh, nhưng ta đã làm vịt quay, xiên nướng, còn có lẩu.

Lúc đang ăn, Khâu Nhuệ bỗng nhiên nói: "Cữu cữu."

"Sao?"

"Cữu cữu không được ăn chặn bạc đã hứa với Mãn di, nếu không cữu cữu với ta sẽ không xong đâu."

Tiêu Tử Khâm tức cười.

"Ta thương yêu ngươi bao nhiêu năm, chẳng bằng Mãn di đối xử tốt với ngươi sao?"

"Không giống nhau, dù sao cữu cữu cũng không được bắt nạt Mãn di, nếu không khi ta lớn lên…hừ."

Đứa nhỏ này lòng vẫn độc ác như thế.

Không dẫn nó trở về là đúng rồi.

Thực sự nếu dẫn về, nó sẽ trở thành đại phản diện trong truyền thuyết, kẻ làm hết mọi việc xấu, người người đều muốn trừ khử.

Tiêu Tử Khâm vốn định đến ở một đêm rồi đi, kết quả vì vịt quay, xiên nướng và lẩu mà lưu lại đến bốn ngày, còn lén đi xem Khâu Nhuệ học tập, luyện võ.

Nhỏ bé là vậy nhưng khi đánh nhau thì lại dữ tợn, không sợ khổ, học võ không ngại gian khó, đọc sách thì tiếng vang to hơn ai hết.

Trước lúc Tiêu Tử Khâm rời đi, hắn chắp tay hành lễ với ta và Tề Đại: "Đa tạ Tề huynh, Tề tẩu tẩu, đại ân của hai vị đối với Khâu Nhuệ, Tử Khâm nguyện cả đời không quên."



Hắn bỗng trở nên trang trọng như vậy, khiến phu thê chúng ta có chút ngại ngùng.

Từ khi có con, đến nay Ngoan Bảo đã bốn tháng, ta và Tề Đại chưa hề gần gũi, lý do thì, vì có một đứa con ngoan cùng với Khâu Nhuệ ngủ trên giường với chúng ta, đuổi cũng không chịu đi.

Nó bây giờ còn có một thói xấu, mỗi đêm đều phải hôn Ngoan Bảo, từ mặt, tay đến chân nó đều thích.

Một lớn một nhỏ cùng nhau kêu la không ngớt, chẳng biết đang nói gì.

Nhưng có một điều, Khâu Nhuệ đang thay đổi.

Hôm ấy, mẫu thân vội vàng chạy đến, kéo ta vào phòng nói: "Nguyên Viên trở về rồi."

Ta nghĩ trở về thì trở về, cũng chẳng phải chuyện gì lạ, có liên quan gì đến ta.

Mẫu thân lại nói: "Bị phu quân bỏ rơi mà trở về, hiện tại đang khóc lóc trước cửa nhà đại bá của con, muốn phụ mẫu tìm cho nàng ta mối hôn sự khác, người bình thường nàng không muốn, muốn gả cho tên thợ săn trên núi."

"…"

Ta ngây người ra.

Nàng ta bị bệnh sao? Chắc chắn là bị bệnh rồi.

Nàng chê phụ mẫu của mình, lại mơ tưởng đến phụ mẫu của người khác, muốn làm con gái nhà người ta. Đại bá mẫu tuy mạnh mẽ nhưng đối với con cái không tệ, không đánh mắng tùy tiện, cũng chẳng để ai đói chec hay rét chec.

Chỉ là nhà nhiều con, bà ấy ngày nào cũng phải làm việc, lấy đâu ra thời gian mà chỉ đối tốt với một đứa con.

Một chén nước dù không đong cho đều, cũng không thể nghiêng hẳn được.

Nguyên Viên suy cho cùng là ích kỷ, là xấu xa, cũng là tham lam và vô sỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.