“Không có không có!” Châu Y liên tục xua tay: “Ý chị là tuổi của em còn quá nhỏ, em còn chưa trưởng thành, nhưng chị trưởng thành rồi. Nếu em báo cảnh sát bắt chị, chị sẽ phải vào đồn cảnh sát đấy.”
“…”
Trần Cảnh Hòa: Tức quá, lại muốn đến Cục Công an đổi tuổi trên chứng minh thư!
Trần Cảnh Hòa đắm chìm trong mâu thuẫn tự mình tức giận với mình, bắt đầu hạ thấp bản thân hết mức có thể: “Em là vì yêu khốn đốn, vì tình mà si!! Em trai mà không có chị gái yêu cũng chỉ là cải trắng thối trong đất, đáng thương quá đi!!”
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Châu Y, Trần Cảnh Hòa lớn tiếng dọa người: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của em, em không nên được sinh ra, em cũng không nên thích chị. Dù sao chị cũng là người tiền đồ xán lạn, không giống em, đã bị người khác nhìn hết rồi còn không chịu trách nhiệm!”
Châu Y: Sao cảm thấy trên người người này có chút âm dương quái khí nhỉ?
Trần Cảnh Hòa thở phì phò nhìn Châu Y, ngay cả tiểu Trần Cảnh Hòa cũng lắc lư lên xuống khó chịu.
Nhưng trong đầu Trần Cảnh Hòa giờ chỉ có cảm giác bị Châu Y cự tuyệt, những cảm giác khác với cậu không gây ra nổi chút đau đớn ngứa ngáy gì.
Thấy Trần Cảnh Hòa cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Châu Y chỉ chỉ tiểu Trần Cảnh Hòa, lo lắng hỏi: “Cái đó, nó có khó chịu không?”
“Khó chịu! Khó chịu đến chết đi được, nhưng nó phải đợi đến lúc em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-khap-chon/3394131/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.