[Chưa beta]
Tạ Kính Diêu nói: "Đương nhiên là phải mời bác Trương rồi, cháu còn mong bác cho con chút thể diện đây."
Trương Đức Lương đáp: "Thật không dám giấu, trong mắt ta, bất luận là tài đức hay sự gan dạ sáng suốt, Tham mưu trưởng mãi mãi là người thừa kế có tiềm năng nhất của Đốc quân. Cậu tư dù sao vẫn là thanh niên trẻ tuổi lỗ mãng lần đầu ra khỏi nhà tranh, rốt cuộc vẫn còn nhỏ."
"Sao bác Trương nói như vậy, cháu và em tư là anh em như thể tay chân, cũng là người một nhà, cùng nhau dốc sức vì Phàn quân là mong muốn trong lòng cháu."
"Người sống trên đời, nhìn khắp chúng sinh, người tầm thường tham sống sợ chết không chí tiến thủ chỉ mong muốn lợi ích nhỏ nhoi trước mắt, làm ếch ngồi đáy giếng hay thiên nga bay ngàn dặm, tất cả là từ một suy nghĩ. Tham mưu trưởng đã vừa mang chí lớn tại bốn phương, sao không để lộ ra sở trường đứng cao nhìn xa, đi thưởng thức phong cảnh rộng lớn hơn?"
"Đa tạ bác Trương dạy bảo, lời này cháu nhất định ghi nhớ, hôm khác nếu có yêu cầu gì quá đáng, mong bác tương trợ."
Trương Đức Lương mặt tươi cười, vuốt râu gật đầu, lính vệ sĩ đi tới, tay cầm dù, nói rằng bên ngoài tuyết rơi, xe đã đậu dưới lầu, Trương Đước Lương liền cáo từ đi theo anh lính ra ngoài.
Tạ Kính Diêu ở lại phòng làm việc, dùng ngón tay vạch cửa sổ lá sách ra, quả nhiên đã thấy trên luống hoa phủ một lớp trắng, lá cờ ngày thường tung bay trong gió cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663384/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.