Trên kính hiện lên một cái bóng, sau đó có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Khoảnh khắc ấy, Phó Thanh Như cứng đờ như bị thiên lôi đánh trúng.
Người tới không phải ai khác mà chính là A Dư. Anh ta vẫn mặc chiếc áo mỏng và đôi giày cỏ cũ mèm kia, trong tay xách theo một chiếc túi, bốc hơi nóng lượn lờ.
Thấy Tạ Kính Diêu ở đây, có vẻ như anh ta cũng hơi kinh ngạc.
Tạ Kính Diêu nghe tiếng nhìn sang, anh híp mắt, con ngươi tăm tối không thể nhận ra.
"Hóa ra Tham mưu trưởng Tạ cũng ở đây." A Dư tiến lên hơi cúi người, rồi lại nhìn Phó Thanh Như, đặt túi lên bàn: "Tiểu thư này không khỏe, nên tôi muốn mang chút điểm tâm đến xem cô ấy đã tỉnh lại chưa."
Tạ Kính Diêu cong khóe môi, nhàn nhạt nói: "Cậu biết tôi?"
Kể từ ánh mắt đầu tiên trông thấy người này, anh đã cảm thấy anh ta có chút gì đó không giống người tầm thường. Dù quần áo có xấu xí hơn nữa, nhưng khí chất từ trong ra ngoài vẫn không cách nào che giấu.
A Dư không đổi sắc mặt, thấp giọng nói: "Hiện giờ ngọn lửa chiến tranh bắc nam càng ngày càng lớn, giặc và ta đánh nhau khó phân thắng bại, nếu không phải Phàn quân cố thủ ba tỉnh, thì dân chúng đã rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Mặc dù tôi chỉ là một tên phu xe, nhưng mắt nhìn vẫn sáng, tai nghe vẫn rõ."
"Trông cậu cũng không giống phu xe nhỉ." Ánh mắt của Tạ Kinh Diêu rơi trên người anh ta, hời hợt cười: "Là cậu đưa mợ đến bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663375/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.