Phó Thanh Như vừa quay đầu đã phát hiện tư thế như vậy, cả người gần như dán hết vào ngực anh, cô kinh hoảng lùi về sau, nhưng sự né tránh theo bản năng đó lại làm cho anh đột nhiên nổi nóng, dùng sức đè cô lại.
Anh ra tay mạnh, khiến cô cau mày mở miệng nói: "Thả ra, đau."
Tạ Kính Diêu bừng tỉnh, lập tức thả tay, cô liền dịch sang hướng khác.
Cửa sổ nửa mở có gió lùa vào, thổi ống tay áo ngủ mềm mại bay bồng bềnh, làm lộ một phần của cánh tay nhỏ tuyết trắng, da thịt căng mịn, xương cốt non mềm như ẩn như hiện, dụ người thương yêu.
"Mới hơn nửa năm, sao em gầy vậy, do bọn họ chăm sóc không tốt à?"
Phó Thanh Như lắc đầu không nói.
Hình như Tạ Kính Diệu cũng không thèm để ý, cười nói: "Xem anh mang cái gì cho em nè?"
Anh cởi chiếc mũ lính xuống, cầm món đồ vốn được đặt ở chiếc bàn bên cạnh lên, là một gói đồ tinh xảo, quyển sách gần như không còn xuất bản trên khắp thành phố.
Phó Thanh Như kinh ngạc nhìn về phía anh, dáng vẻ bình thản kia, hình như không phải là người nói lời ác độc, tranh chấp với cô trong đêm tân hôn, ngay cả nụ cười cũng cực kỳ tự nhiên.
Tạ Kính Diêu nói: "Bình thường em thích đọc sách, nên anh cố ý nhờ bạn làm ở nhà in Trung Hoa tìm một quyển, anh nghĩ lúc rảnh đọc giải sầu cũng không tệ."
Cô không biết anh muốn làm gì, im lặng không lên tiếng nhận lấy, cúi đầu nhìn bìa ngoài mạ vàng.
Ngồi yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoai/1663373/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.