Sau việc hoàng thượng trúng độc hoàng cung yên ắng lạ thường, phi tần ở trong cung hiếm khi ra khỏi cửa, thị vệ canh phòng cẩn mật hơn, ai cũng sợ bản thân làm kinh động đến hoàng thượng phải chịu tội bay đầu. Mỗi ngày lên triều quần thần không còn nhiều lời tranh cãi với nhau nữa, Tưởng Hoàng rất hài lòng hỏi thăm về tình hình thần tử nhiều hơn, tình quân thần thắm thiết như cá với nước.
Mã Lý Trường thấy phía Tưởng Hoàng không có động tĩnh, sốt ruột: "Hắn ở trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ vẫn bị trúng độc? Ngươi cảm thấy tin tức này đáng tin không?"
Lục Minh Quy nhướn mày: "Ta làm sao biết được? Ngươi ở trong cung tự do đi lại còn không biết kẻ luôn ở trong phòng thuốc chịu sự giám sát như ta cũng đành chịu."
Kể từ ngày Tưởng Hoàng bắt gặp hắn nói chuyện với ca ca, người canh phòng ngoài viện nhiều hơn, hắn đi ra vào đều bị xoát người. Trò trẻ con này hắn không thèm quan tâm, tạm thời tập trung dưỡng thương, nghiên cứu sách cấm chờ ngày cửa Thang ngàn năm có một mở ra.
Có vài việc đã đi ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
"Ngươi thật sự không quan tâm sao, đó lẽ kẻ thù của ngươi đó, nếu hắn chết ngươi có thể thành công cướp người rồi." Mã Lý Trường nheo mắt nhìn Lục Minh Quy: "Ta cảm thấy việc này không đơn giản, nếu trúng độc thật hắn còn ngu ngốc truyền tin ra ngoài?"
Mã Lý Trường đi qua đi lại giậm chân, chậc lưỡi: "Cái bẫy này lộ liễu quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/3538329/quyen-6-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.