Chương trước
Chương sau
Sau việc hoàng thượng trúng độc hoàng cung yên ắng lạ thường, phi tần ở trong cung hiếm khi ra khỏi cửa, thị vệ canh phòng cẩn mật hơn, ai cũng sợ bản thân làm kinh động đến hoàng thượng phải chịu tội bay đầu. Mỗi ngày lên triều quần thần không còn nhiều lời tranh cãi với nhau nữa, Tưởng Hoàng rất hài lòng hỏi thăm về tình hình thần tử nhiều hơn, tình quân thần thắm thiết như cá với nước.

Mã Lý Trường thấy phía Tưởng Hoàng không có động tĩnh, sốt ruột: "Hắn ở trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ vẫn bị trúng độc? Ngươi cảm thấy tin tức này đáng tin không?"

Lục Minh Quy nhướn mày: "Ta làm sao biết được? Ngươi ở trong cung tự do đi lại còn không biết kẻ luôn ở trong phòng thuốc chịu sự giám sát như ta cũng đành chịu."

Kể từ ngày Tưởng Hoàng bắt gặp hắn nói chuyện với ca ca, người canh phòng ngoài viện nhiều hơn, hắn đi ra vào đều bị xoát người. Trò trẻ con này hắn không thèm quan tâm, tạm thời tập trung dưỡng thương, nghiên cứu sách cấm chờ ngày cửa Thang ngàn năm có một mở ra.

Có vài việc đã đi ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.

"Ngươi thật sự không quan tâm sao, đó lẽ kẻ thù của ngươi đó, nếu hắn chết ngươi có thể thành công cướp người rồi." Mã Lý Trường nheo mắt nhìn Lục Minh Quy: "Ta cảm thấy việc này không đơn giản, nếu trúng độc thật hắn còn ngu ngốc truyền tin ra ngoài?"

Mã Lý Trường đi qua đi lại giậm chân, chậc lưỡi: "Cái bẫy này lộ liễu quá, hay là hắn thật sự trúng độc rồi, cố ý tung ra để cho ta nghi kỵ không dám tiến lên một bước?"

Mã Lý Trường đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Hay là chĩa mũi dùi sang Thẩm Huyền Quân và đứa bé vừa sinh trước?

Nhưng có Lục Minh Quy ở đây, những lời này không dám thốt ra miệng. Còn tưởng sau khi dạo một vòng quỷ môn qua Thẩm Huyền Quân sẽ nhớ ra gì đó, làm một trận ầm ĩ trong cung.

"Lúc này ai kiên nhẫn hơn ai người đó sẽ thắng, hắn chần chừ bởi vì vẫn chưa tìm đủ nguyên liệu đó. Ngươi ở trong cung là lần toàn nhất rồi, không tìm được manh mối ở trên người ngươi có mười cái gan hắn cũng không dám làm bậy." Lục Minh Quy ung dung gõ ngón tay xuống bàn, Tưởng Hoàng không để Mã Lý Trường rời cung là muốn để tên này dần lung lay ý chí làm ra chuyện dại dột, thông qua đó tìm ra manh mối lấy huyết trùng.

Mã Lý Trường nghe xong những lời này thái độ càng mất bình tĩnh: "Là ngươi nói với ta nhất định thành công, ta mới chịu chui đầu vào cái lồng giam quái quỷ này! Lúc Thẩm Huyền Quân sinh đứa nhỏ..."

Mã Lý Trường ngừng múa mai vội bịt miệng mình lại, liếc Lục Minh Quy: "Biết thế đã bỏ trốn."

Lục Minh Quy cười nhạt nhẽo.

Vào những lúc dầu sôi lửa bỏng thị vệ càng không dám lơ là. Ngươi đã chui vào cái lồng này rồi còn không khôn ra? Định lừa ta sao? Nếu ngươi đã có thì ta sẽ tiễn ngươi đi chầu trời trước!

Về tới tẩm cung Thẩm Huyền Quân sà lại cạnh lò đồng hưởng hơi ấm, phòng Nguyên Thần cách nơi này có mấy bước chân mà tay chân y cóng lên hết. Tưởng Hoàng theo sau nhìn bộ dạng thấy lò sưởi vui như sóc ôm hạt thông của y không nhịn được cười, nắm bàn tay mềm bao bọc lại, hắn nói: "Đã bảo đợi Tiểu Tây mang lò sưởi cầm tay tới rồi hãy về mà, sức khỏe ca ca chưa ổn định đâu, nếu bệnh đừng trách ta không cho ca ca chăm con."

"Lạnh quá." Thẩm Huyền Quân vờ như không nghe, xoa tay áp vào mặt sưởi ấm, hai má lạnh đến đỏ bừng: "Sang xuân rồi trời vẫn còn lạnh, muốn ẵm Nguyên Thần ra ngoài ngắm trời mây cũng khó, Hạnh Hạnh cháo đã nấu xong chưa?"

"Dạ cháo xong rồi ạ." Hạnh Hạnh bưng cháo đặt lên bàn, mở bình sứ lấy múc dưa cải ra đĩa sứ vẽ hoa mai: "Dưa cải công tử làm đã ăn được rồi, sáng nay nhà bếp đem nấu cá người có muốn ăn không?"

Y cũng thấy đói bèn gật đầu.

Tưởng Hoàng thấy y không thèm nghe chỉ biết lắc đầu, mỉm cười cố chịu đựng cơn đau: "Vài ngày tới trời sẽ ấm hơn thôi, mấy món đồ chơi nhỏ ta làm ca ca đã xem qua chưa?"

Ánh mắt của Thẩm Huyền Quân ôn hòa, giọng điệu ngọt như mật: "Đẹp lắm, con còn nhỏ chưa chơi được ta bảo Tiểu Tây cất vào rương nhỏ rồi." Y xoa tay xong đi lại cạnh giường bưng chén cháo trên bàn con đút hắn ăn: "Vu sư phụ có nhắc đến thuốc giải không?"

Tưởng Hoàng lắc đầu.

Khóe môi Thẩm Huyền Quân giương lên, an ủi: "Kiên trì nghiên cứu sẽ có cách thôi." Y nắm lấy bàn tay hắn vỗ về, ghé đầu thật sát thỏ thẻ: "Trưa nay đệ muốn ăn gì?"

Ngực Tưởng Hoàng ấm lên: "Chim trĩ hầm khoai sọ."

Mi mắt Thẩm Huyền Quân giật giật: "Với khả năng của ta chỉ nấu được canh đậu hũ nát với rau thôi."

Hắn cười trêu chọc nâng tay sờ gương mặt bị gió thổi đỏ ửng: "Ca ca nấu gì ta cũng thích."

Thẩm Huyền Quân dẫu môi, thời gian rảnh rỗi đều miệt mài nghiên cứu nấu nướng, mấy món đơn giản y đã nấu được rồi.

Cháo gạo nếp rất thơm Tưởng Hoàng ăn một thoáng là hết, trong miệng toàn là mùi vị ngọt ngào. Hai người yên lặng dựa vai nhau đến khi Trương công công mang thuốc vào mới ngồi thẳng dậy. Y đón chén thuốc: "Mùi đắng quá, so với hôm qua hơi khác."

Tưởng Hoàng nhướn mày: "Vu sư phụ đổi thuốc ắt có nguyên do ca ca đừng lo." Hắn cười cười: "Uống nhiều quá trong miệng toàn mùi đắng khó chịu quá."

"Đệ còn than, ta ngày nào chả uống." Gương mặt Thẩm Huyền Quân cứng lại, cười gượng: "Con đã cứng cáp hơn rồi đệ đã tính toán gì chưa?"

Hắn bị sự dịu dàng của y làm cho say đắm, vết thương vừa bị kim chọc nhói lên rồi tan bớt đi: "Sẽ không để bảo bối của chúng ta thất vọng."

"Con còn nhỏ xíu biết gì mà thất vọng chứ. Nguyên Dương có tiểu đệ rồi suốt ngày ở trong Ấm phòng trông nom, đệ phải bảo sư phụ dạy chữ quản chặt nó hơn. Nhóc này không chịu nghe lời ta gì cả, hở chút là làm nũng." Y thở dài: "Ta không đối phó được chiêu trò của nó."

Tưởng Hoàng cười chua xót: "Ca ca mềm lòng lại đùn đẩy trách nhiệm sang cho ta, đợi trời ấm hơn đi, sư phụ cũng cần nghỉ ngơi mà, ông ấy lớn tuổi rồi đi ngoài trời lạnh không tốt cho sức khỏe."

Y cười: "Sư phụ không thích ngồi kiệu muốn tự đi lại thư giãn gân cốt, số đồ bổ nội vụ phủ mang đến cho sư phụ không biết có đủ dùng không? Ta nghe nói những người cao tuổi đều không thích mùi thuốc nồng nặc."

"Bên ngoài vừa tiến cống rất nhiều nhân sâm, Trương Thập Sơn, ngươi đi đến phủ nội vụ lấy một phần mang đến chỗ sư phụ Nguyên Dương đi." Trương công công khom người dường như muốn nhắc nhở gì đó nhưng thấy sắc mặt hoàng thượng còn tái nhợt đành thôi: "Nô tài đi ngay."

Trương công công ra ngoài Hạnh Hạnh biết ý lui ra để hai người nghỉ ngơi.

Thẩm Huyền Quân ngã người ra giường, thần thần bí bí che giấu thứ gì đó, đợi Tưởng Hoàng phát hiện khác thường lần mò lại gần ôm ấp, y mới moi trong chăn ra một đôi giày thêu: "Ta bảo Tiểu Tây làm đó."

Tưởng Hoàng nhìn đường may xiêu vẹo tròng mắt cay nóng, bàn tay không ngừng vuốt ve món đồ trong tay, cái này nhất định là ca ca may, Tiểu Tây chỉ sửa lại vài chỗ mà thôi. Những thứ ca ca từng làm cho hắn đều bị hắn tự tay đốt cháy rụi hết, bao nhiêu năm vật vã hắn lại được cầm lại món đồ do chính ca ca dành thời gian công sức làm cho. Môi Tưởng Hoàng run run: "Đẹp lắm."

Y nhìn trộm hắn: "Mang vào thử đi."

Tưởng Hoàng nhanh chóng mang giày vào, đi lại vài bước, ngắm nghía thật lâu: "Êm chân lắm."

Hắn không biết nói gì thêm nữa, mỉm cười đau đớn, hắn không bao giờ quên khoảnh khắc này, cảm xúc này. Ở những năm tháng tanh tưởi chịu mọi đắng cay xem thường, hắn vẫn luôn oán trách ông trời bất công cố ý đọa đày, nào biết mình đã từng hạnh phúc nhường này!

Chân hắn đạp mạnh xuống đất muốn giẫm nát cảm giác phập phồng của chính mình: "Ca ca làm thêm cho ta nhé."

"Ai nói là ta làm, đòi hỏi." Y ngoắc tay ý bảo hắn lại nằm cùng mình nghỉ ngơi, ngủ trưa.

Đến chiều Thẩm Huyền Quân tỉnh lại thấy người nhẹ bẫng, khẽ hỏi: "Hoàng thượng về thư phòng lâu chưa?"

Hạnh Hạnh đang miệt mài lau bình hoa bạch ngọc, nghe hỏi không hề suy nghĩ nhiều đáp: "Hoàng thượng lên núi cúng bái hoàng lăng rồi ạ. Ngày mai là giỗ của tiên đế, nô tỳ nghe các cô cô bảo hoàng thượng sẽ ở phật tự vài ngày."

Thẩm Huyền Quân sững người, trong mắt nổi lên nghi hoặc: "Vậy ư?"

Toàn thân Thẩm Huyền Quân dần bị cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm, đau như kim châm chích trong xương, bất giác co người rùng mình. Hạnh Hạnh không hề nhận ra bưng thau nước ấm cho y rửa mặt, lúc đến gần nhìn thấy sắc mặt tím tái dọa người, nàng ta hoảng hốt: "Công tử, công tử?"

Lúc này y mới nhận ra bàn tay mình đang dùng sức cấu chặt hõm eo đến nổi gân xanh: "Ta không sao đột nhiên thấy lạnh thôi."

Hạnh Hạnh lẹ tay đóng kín cửa lại, thêm than vào lò sưởi, miệng nhanh nhẩu: "Công tử vừa sinh xong nên dễ bị lạnh, nô tỳ thấy dưới bếp đều nấu mấy món giữ ấm cơ thể, bồi bổ máu huyết. Đầu bếp mới vào cung là cao thủ cả một vùng, Trương công công khó khăn lắm mới mời đến được, hay là ăn một chén cho ấm."

Thẩm Huyền Quân nhìn chuỗi động tác thuần thục của nàng ta, nói: "Vậy ngươi xuống bếp nhờ ông ấy nấu canh cá đi, gọi Tiểu Tây vào đây luôn."

Lát sau Tiểu Tây tung tăng đi vào, trên tay cầm rất nhiều khay vật phẩm, vừa nhìn đã biết là đồ quý giá được tuyển chọn cẩn thận. Trong cung bảo vật không thiếu, mẫu mã phủ nội vụ làm ra không có gì mới mẻ, thường theo thông lệ và bản vẽ cũ từng được khen ngợi mà làm.

Y nhìn qua khay thấy bên trên đều là đồ lạ mắt, hỏi: "Bảo vật tiến cống à?"

"Đây là do sứ giả nước Sở mang tới ạ, thái y và hoàng thượng đã xem qua, thấy không có vấn đề gì mới cho nô tỳ mang về." Nàng ta đặt ra bàn, bắt đầu khoe cho y thấy mấy món đồ trẻ con chơi trong tráp ngọc: "Lúc hoàng thượng coi xong dường như rất tâm đắc cứ luôn miệng bảo 'tốt lắm' 'giỏi lắm' nô tỳ nhìn mãi không biết nó có gì đặc biệt."

Nàng ta lấy khăn bọc mấy món đồ nhỏ nhỏ trong tráp cho Thẩm Huyền Quân xem, y nhìn chúng trầm ngâm một hồi, hỏi: "Hoàng thượng đi cúng hoàng lăng với ai vậy, sao ta không biết gì hết? Người trong hậu cung rời đi hết rồi ư?"

Tiểu Tây ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi: "Sức khỏe công tử còn yếu không thể lặn lội lên núi được, hoàng thượng đã dặn nô tỳ không được để công tử lo nghĩ nhiều cho nên..." Thấy y nhìn trừng mắt nàng ta đành dẫu môi không dám vòng vo nữa: "Hoàng thượng đi cùng hoàng hậu và vài văn võ bá quan địa vị cao trong triều, những phi tần khác đều đến điện phật trong cung cúng bái tỏ lòng, họ không được phép lên hoàng lăng đâu ạ."

Thẩm Huyền Quân bật cười: "Cả muội cũng nhận ra vấn đề đúng không, nếu lo lắng việc ta đi lại bất tiện không lý nào giấu cả việc đi lên hoàng lăng cúng bái với ta? Nói đi đệ ấy dặn dò muội nói dối ta thế nào?"

Trước giờ hắn đi đâu đều nói cho y hay khỏi chờ, lần này đi lên hoàng lăng không biết đã chuẩn bị sẵn những lời nào che giấu hành tung.

Tiểu Tây hơi do dự: "Công tử cần gì để tâm chuyện này, năm trước do một góc hoàng lăng bị sụp hoàng thượng mới bận bịu sai người trùng tu, không tiện cúng bái. Năm nay người vừa sinh xong, hoàng thượng lại trúng độc, lúc này ôm đứa bé rời cung không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. Hoàng thượng muốn người chuyên tâm nghỉ ngơi mới bảo nô tỳ nói dối rằng người rời cung đi thăm nom công trình, đê điều đang xây dựng."

Y cười nhạt: "Ta phát hiện muội đã trở nên thông minh hơn."

Lần này đến lượt Tiểu Tây sửng sốt, cười gượng: "Nô tỳ nghe Trương công công nói thế, tiểu hoàng tử còn quá nhỏ sao đi cùng được, người lên hoàng lăng cũng không thể yên tâm để đứa bé trong cung ba bốn ngày liền."

Y đã hiểu sơ lược tình hình, chống đỡ người đứng dậy rửa mặt: "Thôi bỏ đi, Nguyên Thần đã thức chưa?"

"Thức rồi ạ." Tiểu Tây lập tức tươi tỉnh ra sức làm lành: "Nô tỳ phát hiện bên hồ mấy con cá chép bắt đầu quẫy nước vận động rồi, mấy tháng mùa đông bọn chúng lười biếng đến béo lên trông thấy, bơi lượn chậm chạp, vừa khéo thái tử đang học bài câu cá. Giày thêu và túi thơm công tử dặn nô tỳ thêu đã làm xong rồi, lát nữa nô tỳ đi lấy hạt ngọc cho người kết."

Chưa nói đến kỹ thuật, Nguyên Dương không phải người kiên nhẫn, có một khóa học câu cá học mãi không xong, nếu lần này hồ nhà đầy cá béo lười còn không câu bắt được, e là phải tạm biệt bộ môn này thôi: "Dọn bữa ngoài đình đi."

Vừa mới bị chất vấn, Tiểu Tây không khác gì đứa trẻ phạm lỗi tìm cách lấy lòng, bữa chính còn chưa dùng xong nàng ta đã mang hoa quả tươi băng bào với mật ong ra mua chuộc: "Hoàng thượng không có trong cung người cứ ăn thoải mái, buổi tối uống thêm hai bát canh gừng lúc ngủ không bị lạnh đâu."

Thẩm Huyền Quân nếm thử bát băng bào ngọt mát, cơn giận trong ngực xua tan đi nhiều, nở nụ cười với nàng ta.

Đạt được một đích nàng ta nhảy cẫng lên: "Hoan hô."

Nắng chiều lọt qua khung củi trạm trổ hoa văn rỗng in lên mặt đứa trẻ đang quơ tay nghịch ngợm muốn chụp lấy đồ chơi trên tay Tiểu Tây, miệng phun nước bọt. Nguyên Dương cười tít mắt thò ngón tay chọc chọc má mềm: "Ca ca đi câu cá cho đệ đệ chơi nhé, phụ thân tối nay người muốn ăn gì?"

Y không tin tưởng lắm, gương mặt kề sát, mắt híp lại đầy ý thăm dò: "Để xem có câu được con nào không đã..."

Tối đó Thẩm Huyền Quân uống chén canh gừng thấy ngon miệng vô cùng bèn bảo Tiểu Tây đưa đầu bếp lên hỏi thăm mấy câu, ban thưởng. Đầu bếp vốn là người ít nói khó gần, chỉ nói mấy câu đã đi ngay, Tiểu Tây tiễn người ra tận cửa, miệng lẩm bẩm: "Lạ thật, như ai mắc nợ mình vậy!"

Trái ngược thường lệ, Tưởng Hoàng ở một ngày một đêm trên hoàng lăng cúng bái xong, mặc kệ đường băng tan trơn trượt khó đi nhanh chóng quay về cung. Về tới nơi trời đã khuya, hắn rón rén đi vào trong phòng men theo ánh sáng lò sưởi vén rèm đi lên giường.

Thẩm Huyền Quân vẫn chưa ngủ thấy người về vẫn không động đậy, hắn chui vào mới phát hiện khung củi nhỏ đặt bên trong, đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ say không tiện đánh thức. Nguyên Dương thấy lạ dụi mắt ngồi dậy, hắn đành ra dấu rồi đi qua trắc điện ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Dương bê mấy mẫu chữ viết tới nhờ Thẩm Huyền Quân dạy viết. Mấy trang này nó nhìn tới nhìn lui quen biết không bao nhiêu mặt chữ, sư phụ nói nếu có thể viết được mười chữ trong vòng ba ngày, ông sẽ thưởng cho nó một buổi đi chơi thuyền câu cá.

Sư phụ dạy lướt những vấn đề cũ, cầm tay nó viết mười từ mẫu nằm ngay ngắn. Nguyên Dương đã quan sát rất kỹ, ăn xong bữa cơm chữ nghĩa chạy đi hết, không nhớ nét nào trước nét nào sau nữa. Sư phụ thấy viết sai chỉ cười xoa đầu, ân cần uốn nắn cho đứa trẻ này lĩnh hội điểm cốt lõi trong đó: "Không vội, mỗi ngày dành ra chút thời gian nhớ mặt chữ, tập viết từng nét riêng lẻ, đến khi thành thục hãy bắt đầu viết từng chữ hoàn chỉnh."

Thẩm Huyền Quân bế nó lên hôn: "Ra ngoài cho thoáng." Sáng nay có người mang đến mấy chiếc áo ấm lông gấu, y ướm thử lên người con: "Màu xám này không đẹp gì hết, lát nữa đến Chức tảo phòng xem phòng thêu thùa có đồ mới không?"

Đi ra khỏi vườn Ý Ánh đi dọc theo con đường nhỏ trồng nhiều cây che bóng mát, xa xa đình nhỏ hiện ra, cung nhân đang quét dọn dưới thềm. Thấy Tiểu Tây mang giấy trắng và giỏ tre đựng nghiên mực bút lông, họ tăng nhanh tiến độ quét dọn, kê thêm một cái bàn con gỗ lê khắc hoa mai cho Nguyên Dương trải giấy học bài.

Thẩm Huyền Quân nhìn nhóc con nằm sấp trên bàn viết mấy nét ngắn cũn, mặt mày nhăn nhó tụt khỏi ghế, cầm trang giấy cho y xem: "Khó quá, sao lại nhiều nét thế nhỉ?"

Thấy con cự nự y chỉ cười trêu, chậm rãi viết mấy chữ ra giấy, từng nét từng nét, ghi chú trước sau: "Lúc ta học chữ không giỏi bằng con đâu."

Nguyên Dương đắc ý cười hí hí, đầu óc linh hoạt hẳn ra cầm bút viết liền tù tì mấy chữ con con.

Tiểu Tây đột nhiên thò tay giật áo y hai cái, Thẩm Huyền Quân cũng nghe được tiếng bước chân, mặt xị xuống lạnh tanh.

Tưởng Hoàng hào hứng vồ lấy Thẩm Huyền Quân: "Canh của ta đâu."

"Lười quá không nấu nữa." Y lạnh lùng gạt tay hắn ra.

Nghe ngữ khí không được vui vẻ, mặt mày lạnh nhạt xa cách, Tưởng Hoàng hoang mang dò hỏi: "Ca ca sao thế? Ai chọc ca ca của ta không vui?"

Y nhướn mày hờ hững đáp: "Không có, thỉnh thoảng ta lại lười không muốn làm gì hết."

Hắn nhìn sang con cầu cứu, mặt Nguyên Dương ngơ ngác không hiểu, lại nhìn sang Tiểu Tây rụt rè cúi đầu, hai chân thi nhau cọ xát mặt đất trông có vẻ chột dạ. Hắn chỉ nghĩ ra một lý do là ca ca đã nấu canh xong xuôi đợi hắn về dùng bữa, ai ngờ người đi đâu mất không lời nhắn gửi nào mới buồn bực giận hờn: "Hôm đó ta có việc gấp phải đi mà."

Thẩm Huyền Quân gật gật không nói gì thêm, nhích người tránh khỏi cái ôm ấm áp của hắn, phủi phủi vai. Hắn có chút chần chừ đưa tay về phía y, sau cùng vẫn không nói ra, xách ấm nước trên lò rót vào chén trà hoa cúc: "Hai ngày nữa chúng ta đi ra phố chơi nhé, hội xuân năm nay có sự đốc thúc của Hoàng tướng quân, có nhiều trò vui lắm."

Thấy Tưởng Hoàng lấn tới y lại xích ra xa hơn: "Đệ ôm con theo là được rồi."

Hắn kiên nhẫn dỗ dành: "Uống đi cho ấm, tay lạnh hết rồi này."

Tiểu Tây đứng một bên tay chân ngọ nguậy, cảm thấy tứ chi mọc trên người mình thừa thãi, không biết giấu vào đâu. Hoàng thượng mà biết nàng không kín miệng sẽ xé thây nàng ra mất, hic hic: "Sáng nay... sáng nay công tử vẫn chưa dùng bữa, cơm canh dưới bếp đã chuẩn bị hết rồi, nô tỳ đi một chuyến nhé."

"Dọn bữa lên đi." Hắn nói.

Nàng như được đặc xá, nhanh chân bỏ chạy.

Suốt bữa ăn hắn gắp đồ ăn bỏ vào bát ca ca đều không ăn, còn thẳng thừng gắp qua bát Nguyên Dương, tỏ rõ thái độ khó chịu với hắn. Tưởng Hoàng còn có việc phải đi, đưa hai cha con về cung xong vội vã đi mất, thầm nghĩ đến tối phải nghĩ cách dỗ dành bảo bối.

"Băng nhọn này trẫm không lấy ra được, tạm thời phải ngăn vết thương rách lan ra các vùng trọng yếu khác." Lần này hắn lên hoàng lăng không chỉ để cúng bái, trong động băng giữ áo quan có một loại thảo dược khử độc, ngăn phát tán thi tán rất tốt, phải là người có kinh nghiệm mới hái lá giữ tươi được. Rạch vết thương nặn máu đen, cạy phần tuyết bám trên da, giã thuốc đắp quanh vùng da thịt bị tổn thương. Hắn vừa làm vừa hướng dẫn cho thái y từng bước: "Nếu như ngươi dám làm sai bước nào cứ mang đầu đến nộp."

Thái y nghe xong toát mồ hôi liên tục khom người thề thốt, Tưởng Hoàng xua tay: "Ngươi ra ngoài kiểm tra việc sắc thuốc đi."

"Lần này đi hoàng thượng có giúp thần thắp nhang không." Phương Dao tựa gối mềm, ngửa cổ nhìn trần nhà lúc tách lúc nhập: "Cũng nửa năm rồi thần không lên đó."

"Trẫm có ghé cúng bái Phương bá phụ, nơi chôn cất họ đã xuống cấp trầm trọng, trẫm định lên núi xây dựng hoàng lăng, di chuyển thi cốt của họ lên đó." Tưởng Hoàng ngâm dụng cụ qua nước thuốc, dùng khăn lau sạch từng món, lưỡi dao sáng loáng hiện lên gương mặt hắn: "Trẫm phát hiện có kẻ lân la tìm kiếm quanh chân núi, có lẽ đang tìm muốn gây chuyện phá hoại."

Ngực Phương Dao co giật: "Để Mã Lý Trường trong cung không phải cách, phải thả thú về rừng chúng mới tự do phát huy thú tính của mình được."

"Ngươi nghĩ hắn làm." Tưởng Hoàng lắc đầu.

Phương Dao cười nhạt: "Hắn chỉ là con cờ của người ta thôi, giữ hắn không có ích gì còn tốn cơm. Tên này không phải người kiên nhẫn, khi được thả ra nhất định đi tìm người giật dây phía sau hối thúc gây áp lực, bàn tính tìm cách uy hiếp người giao ra thành trì. Đã đến lúc dùng tới chim huấn luyện rồi!"

Tưởng Hoàng cười trừ: "Nếu như người đó đang ở trong cung thì sao?"

Phương Dao kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Vậy càng phải thả người, Mã Lý Trường ở ngoài một mình, tay chân làm sao yên phận được."

Tưởng Hoàng suy nghĩ giây lát, gật đầu, hắn không nói ra chuyện mình trúng độc. Hai người tâm sự vài chuyện vặt vãnh, trong lúc ăn cơm nói đến chuyện ca ca đang giận hắn, mùa xuân đến 'Uyển Nghi' phải vào cung, hỏi Bạch Nhất Vân đã tập luyện đến đâu rồi.

Nghe đến việc Thẩm Huyền Quân không vui, Phương Dao thấy rất buồn cười, chuyện đơn giản này người thật sự không hiểu sao? An nhàn đã lâu người trở nên việc lớn thì không quyết đoán, việc nhỏ lại hồ đồ, mà sự tình này không phải vấn đề nhỏ: "Công tử cảm thấy hoàng thượng xem mình là người ngoài, không muốn tổ tiên biết đến mình, so với những người khác trong hậu cung y chẳng có gì khác biệt." Phương Dao thở dài, càng nói càng hoang đường: "Nhưng làm sao có thể đưa y lên hoàng lăng đây, không thể... kẻ tội đồ xuất hiện trước mặt nạn nhân để làm gì?"

Tưởng Hoàng giật bắn mình, bờ môi run rẩy tím tái không thốt ra câu nào. Hắn luôn trốn tránh phủ nhận mình cũng có những suy nghĩ như thế, viện hết lý do này đến lý do khác làm cái cớ cho thâm tâm mình một lời giải thích việc để ca ca ở lại hoàng cung. Chưa từng nghĩ đến Phương Dao lại thẳng thừng nói ra nỗi đau trong lòng hắn: "Ca ca không biết việc ta đi cúng bái đâu."

"Biết đâu có người lỡ lời rồi, vào ngày này phi tần đều đến Bảo Am cúng bái, dò la một chút là biết ngay." Phương Dao cười cười khi người khác gặp họa, nụ cười còn mang theo tia đau đớn chua xót: "Phải làm sao đây, dưới gối còn hai đứa trẻ mang huyết mạch hoàng gia nữa."

Tim Tưởng Hoàng đập loạn như hươu chạy: "Trẫm phải về trước."

...

Dòng nước nhỏ chảy quanh vườn chứa đầy sỏi nhiều màu rực rỡ, rất nhiều tác phẩm vẽ vời đủ loại hình thù xáo trộn bên dưới làn nước trong suốt. Con lạch này được đào khi khu vườn còn đang được tính toán diện tích, lên bản vẽ, rộng chưa tới một thước. Băng tan, nước đang rất lạnh, bên trên nổi lềnh bềnh những mảng băng mỏng lấp lánh dưới nắng. Thấy công tử cởi giày đi chân trần dưới làn nước lạnh, Tiểu Tây rối rít khuyên nhủ: "Hoàng thượng biết được sẽ mắng nô tỳ đấy."

"Kệ hắn." Y lườm nàng ta.

Tiểu Tây quấn khăn lụa thật chặt, mặt méo xệch: "Hoàng thượng không có ý bỏ rơi người mà, tới ngày hội xuân đi lễ phật thắp hương, lên hoàng lăng bái tế cũng không muộn. Ngày hoàng thượng chọn đốt pháo mừng tiểu hoàng tử chào đời sắp đến rồi, cả kinh thành cùng chung vui, muôn người đổ ra được mừng lễ hội nhận quà thưởng. Chuyện cầu bình an cho đứa trẻ quan trọng hơn ạ."

Nàng chưa nói xong, Hạnh Hạnh chạy vào mừng rỡ báo: "Phu nhân của Phương tướng quân cầu kiến ạ."

Tiểu Tây ngẩn ra.

Tướng quân phu nhân phụng chỉ vào cung, hoàng hậu mở gia yến tiếp đó. Giang Thấm Đường giản dị tao nhã, Hoàng hậu ngồi ở chính điện sắc mặt hơi tái, dưới mắt có quầng thâm, yến tiệc này là ý của hoàng thượng bắt nàng thực hiện. Lúc còn là khuê nữ nàng đã biết hai vị hồng nhan của Phương tướng quân bạc mệnh vong thân rồi, cô ta đột nhiên 'sống lại' nàng phải góp thêm chút củi lửa. Các phi tần khác cũng phải phụ họa, người thì ngơ ngác nghĩ năm xưa có ẩn tình, người thấy buồn cười không rõ hoàng thượng đang muốn làm gì?

Thẩm Huyền Quân do dự không đến, chỉ nhắn lời khi nào dự tiệc xong hãy đến chỗ mình. Hoàng Hậu vờ như không thấy cung nữ thì thầm nói nhỏ, nâng tách trà lên uống. Y không đến, hoàng hậu càng tự nhiên thoải mái, phi tần được phen thở phào nhẹ nhõm.

Đợi khi cung nữ lui ra, hoàng hậu chỉ vào bát canh hầm trứ danh mời khách, ban thưởng vài thứ rồi để nàng đi.

Bạch Nhất Vân vén váy ra ngoài, Thẩm Huyền Quân ở mái đình không xa chờ đợi. Trước khi vào cung nàng định mặc lại y phục bộ lạc Tây Uyển Nghi thích, Phương Dao khuyên không nên, bảo nàng cứ chọn quần áo như nhà quan tước bình thường, đoan trang là được. Vào cung rồi nhớ đi thỉnh an hoàng hậu, những dịp gia yến giả tạo này công tử sẽ không đến.

Nàng chọn quần áo màu xanh da trời thêu hoa nhỏ, bên hông đeo một túi thơm nhỏ, bên trên kết trân châu và vỏ ốc sơn màu. Nghe đâu đây là món đồ nghĩa tỷ Uyển Nghi tặng, nàng rất quý. Trên tay cầm thêm một chiếc quạt tròn thêu hoa rừng màu tím nhạt, lúc đi qua đình thấy công tử đứng dậy, trên mặt đầy vẻ mong đợi. Nàng nén nhịn chua xót tiếc thương, gọi: "Biểu ca."

Thẩm Huyền Quân nhìn nàng cảm xúc ngổn ngang, có lúc vó ngựa cuồng triều đan xen, có lúc lại trầm lặng êm như ru, nhìn thấy người trong ký ức, lại không rõ người nơi đâu. Quầng sáng ấy là thật hay mơ, biển trời gào thét, có cái gì đó lạnh lẽo lan ra khi mỗi bước chân nàng vội vàng lại gần, tim y giật nảy lên.

"Biểu ca."

Thẩm Huyền Quân như bị nhân ảnh kia đoạt hồn chấn phách, Bạch Nhất Vân đến gần, quầng sáng chói mắt ép y không thở nổi.

"Biểu ca?" Bạch Nhất Vân vẫy vẫy quạt, cổ tay trắng ngần toát ra mùi thơm của núi rừng.

Y cười gượng ánh mắt dời từ cổ tay đầy vòng đá núi sang gương mặt thuần lương ngọt ngào: "Muội thay đổi nhiều quá, ra dáng người danh môn quý nữ rồi đó. Lấy chồng rồi ánh mắt cũng không còn tinh nghịch linh động như xưa nữa, Phương Dao vào cung không thường nhắc đến muội." Y nhíu mày: "Lúc mang thai còn nhiễm bệnh dịch, hỏi ai cũng câm như hến, Tưởng Hoàng ậm ờ nói muội phải cách ly, ta không yên tâm chút nào."

Bạch Nhất Vân thẹn thùng, bàn tay hơi lạnh.

Tiểu Tây dâng bữa nhẹ lần thứ hai thì Nguyên Thần thức giấc, hiếm khi công tử cao hứng vui vẻ đến mức này nàng bế con vào cho công tử ôm. Đứa nhỏ không sợ lạ, thò tay đòi Bạch Nhất Vân bế, miệng vẫn cười toe toét. Nàng không nhịn được nhìn trộm Bạch Nhất Vân mấy lần, thấy nàng ta yểu điệu thục nữ, nói khẽ cười duyên, không có chỗ nào giống nữ nhi hoang dã lớn lên ở bộ lạc hoang vu.

Hoàng Thượng nghĩ gì mà tìm một người giả mạo sơ xài nhập cung?

Bạch Nhất Vân chạm vào mặt mình: "Chàng ấy không phải người hay nói, thường ngày chỉ trò chuyện quanh quẩn việc cơm canh trà nước thôi. Như vậy cũng tốt lắm, trong phủ chỉ có mình muội sống an nhàn thôi."

"Nếu hắn dám đối xử không tốt với muội, nhất định phải nói với ta." Thẩm Huyền Quân gắp cho nàng một miếng bánh bao nhân mứt mật hoa đào: "Hắn không phải người ham trêu hoa ghẹo nguyệt, coi như là một nơi tránh gió tránh mưa tốt."

Đợi Bạch Nhất Vân đi khuất Thẩm Huyền Quân mới quay về phòng, tay không ngừng xoa ngực. Tiểu Tây tiến gần định dò hỏi, chỉ thấy thái độ của công tử lạnh nhạt dần, gương mặt căng cứng.

"Nô tỳ đốt hương cho người nhé, à phủ nội vụ vừa mang đến một ít đậu khấu phơi khô."

Thẩm Huyền Quân nhìn ánh lửa hồng trong lò sưởi, trên môi nở nụ cười: "Con bé này đã thay đổi rồi, muội ra ngoài đóng cửa cung đi đừng để ai vào."

Tiểu Tây ngạc nhiên, nhớ lại công tử đang giận dỗi hoàng thượng đành ra ngoài đóng cửa cung lại, gài then.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.