Chương trước
Chương sau
Trong tửu lâu mọi người xôn xao không ngừng, lão già trên kia vẫn không ngừng luyên thuyên kể chuyện: "Người tên Vô Diện này một mình xông vào doanh trại đánh người trọng thương, thậm chí đến giờ nguyên khí vẫn còn hao tổn."

Có người phản bác: "Lời lão thật không đáng tin, người kia không phải vẫn ở trên ngôi cao cửu ngũ chí tôn sao? Vô Diện? Vô Diện là ai? người này có khả năng xông vào trong doanh trại rồi biến mất không thấy hình bóng dễ dàng thế sao? Nếu người nói thêm tin tức này không thể lan truyền kẻo làm kẻ xấu thừa cơ, còn Vô Diện phanh thay ra từ lâu nghe đáng tin hơn đấy. Ha ha ha nhưng nếu đã là bí mật thì sao lão biết được?"

Lão già cười hăng hắc: "Năm đó không chỉ Vô diện mà cả Lan Tường cũng điên cuồng xông vào cổ trận tấn công. Có ai trong doanh mà không ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt chỉ sợ ngủ rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Còn vì sao vị cửu ngũ chí tôn kia không đuổi cùng giết tận ai mà biết được?"

Khách khứa trong quán cười rộ lên, thi nhau tranh cãi: "Lan Tường không phải là thuộc hạ dưới trướng Thẩm tướng quân sao? ai ai mà không biết hoàng thượng xem trọng nhất là vị thần tướng này, cung phụng tận trời. Lan Tường sao có thể làm loạn chứ... lẽ nào muốn đoạt vị?"

Ý nghĩ này lóe lên chợt khiến người ta thấy thông suốt vô cùng.

Lão già khinh khỉnh tỏ ra hiểu biết: "Vì vị Thẩm tướng quân kia đã bị hại chết."

"Ha ha lão lại muốn lừa người, Thẩm tướng quân vẫn đang ở rừng lê kìa."

Trong đám đông lại có người nói: "Ta nghe nói khi hoàng thượng còn là tướng quân, trong lần đi giảng hòa hai nước bị tập kích vòng vây. Thẩm tướng quân vì cứu người mà sử dụng bí thuật trong phạm vi lớn thân thể hư hỏng không còn gì, lập tức tan thành khói bụi. Thử nghĩ xem chúng ta đều nghĩ người đang ở rừng lê nhưng mấy ai nhìn thấy người chứ? Ta còn nghe nói rừng lê đó đã từng đột ngột bốc cháy không rõ nguyên do, biết đâu là chủ nhân xảy ra chuyện cả khu rừng khóc than hóa thân thành biển lửa."

Những chuyện thần bí huyễn hoặc thường rất thu hút người khác, ai nấy cũng ngưng bặt nghiền ngẫm xem chuyện này giải thích ra sao. Hình như đã rất lâu họ đã không nghe, không thấy vị tướng quân kia nữa, những thứ còn lại chỉ là truyền thuyết.

"Nghe nói loại thuật này tuy hoa mỹ nhưng cũng vô cùng tàn khốc, đừng nói người bị yểm thuật, cả người dùng thuật cũng đau đớn tận xương. Thẩm tướng quân trước đó đã nội thương nghiêm trọng, sao có thể chống đỡ nổi? Y đã tan thành khói bụi rồi sao? Nhất định là giữa họ không đơn giản quen biết trong doanh trại, trận chiến đó không lớn lắm có thua chúng ta chỉ mất một tướng, Thẩm tướng quân cần gì hy sinh tính mạng của mình?"

Những bí mật đó đã bị thời gian xói mòn, nếu có người trân trọng sẽ khắc vào lòng, nếu người ta xem thường, sẽ nhanh khinh bỉ lãng quên.

Có người bất giác thở dài: "Vị kia đăng cơ cũng không đơn giản, nghĩ lại Thẩm tướng quân chở che một thời gian dài khi chưa có đủ lông đủ cánh. Biết đâu sau này giả tâm bừng bừng lập mưu khống chế, cho nên tâm phúc Lan Tường mới tạo phản? Thẩm tướng quân mất mạng không chừng có ẩn tình bên trong. Những pho tượng thờ kia chỉ làm cho người ngoài xem, trong lòng nghĩ gì ai mà biết?"

Lời này nói ra mặt mọi người đều tái mét, nương tử đang bế con cạnh người vừa cất lời kia, mặt xám xanh, quát: "Những lời đại nghịch bất đạo như thế sao dám nói ra hả?"

Bị vợ quát người kia cũng bịt chặt miệng, ngó nghiêng liên tục xua tay.

Những lời đồn này họ nghe không ít, như Thẩm tướng quân sử dụng bí thuật thần hồn tiêu tán, như trận chiến rất nhiều năm sau Thẩm tướng quân dùng mưu kế lén vào trong lòng địch, bị phát hiện mổ bụng phanh thây. Cũng có lời đồn người đã bị bắt làm con tin nước Hạ.

Chuyện được mọi người bàn tán nhiều nhất chính là....

Đó là những lời lẽ khủng khiếp mà cha mẹ họ truyền lại, cả hoàng thượng cũng nhiều lần giận dữ đem những người phát tán tin đồ nghiền thây xé xác.

Dần dần nó bị mai một không ai biết tới nữa.

Lão già che miệng ho khẽ: "Trời đã muộn rồi lần sau kể tiếp, lần sau kể tiếp."

***

Bông tuyết rơi ngập tràn bên ngoài cửa sổ, có người mơ màng chìm đắm trong mộng mị, hắn thấy mình đang đi lững thững qua một hành lang dài, không biết mình đang ở chốn nào. Không có ánh trăng những bông hoa rực rỡ sắc màu đều dùng lụa bạch bọc lại, làm khắp nơi đều ảm đạm thiếu sức sống.

Hắn thấy mơ hồ có bóng người nằm đây đau đớn vật vã, lòng chợt nặng nề ngộp thở, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

Hắn cố hít thở thật sâu: "Ca ca..."

Hắn nhìn thấy những miệng vết thương trên người Thẩm Huyền Quân không bao giờ lành nổi, nhớ đến khi y gọi tên hắn, càng nhớ đau đớn trong lòng hắn càng tăng lên dữ dội. Hắn nhớ ở trong một nơi bụi bặm hoang tàn chiến lửa, run run giúp y chỉ sửa lại tóc tai, mặc hỉ phục.

Họ sẽ thành thân.

Hắn nhớ đến bàn tay đã vô số lần mân mê vật dụng trong nhà, tấm chăn lạnh, giường đệm trống trải, run rẩy mềm nhũn.

"Ca ca, tại sao lại không đợi ta." Gọi hai chữ này lòng hắn vừa ấm áp vừa chua xót ngập tràn: "Ta trở về rồi đây, sao lại không đợi ta?"

Hô hấp của hắn nhẹ tênh: "Sắp năm mới rồi chúng ta thắp hoa đăng nhé."

Có phải ca ca vẫn còn hận ta hay không? Sao không trở về?

Có tiếng khẽ khàng mở cửa ra, thái giám đứng bên ngoài run lẩy bẩy: "Hoàng thượng, đã đến thời gian lâm triều."

Hắn bừng tỉnh, mồ hôi chảy ướt áo, vừa rồi hắn đã suýt đuổi kịp bắt được góc áo trắng đó, chỉ cần một chút đã có thể nhìn thấy gương mặt nhớ nhung bấy lâu, một chút nữa thôi...

Hắn liếc nhìn tên thái giám vừa mới mở cửa ánh mắt ra tia tàn nhẫn.

Sau đó không ai nhìn thấy tên thái giám đó nữa.

Tròng mắt hắn tĩnh lặng như nước sâu, hắn ngồi dậy chậm rãi rót chén trà uống. Đây là trà mà y thích uống nhất, mỗi lần mệt mỏi hắn uống một ngụm có cảm giác y đang ở bên hắn. Đã nhiều hắn cố ẩn nhẫn quên đi những ký ức đau thương đó, quên đi hình ảnh người mình thương nằm đầm đìa máu tươi, nằm giữa ngổn ngang thi thể.

Người y lạnh cóng chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, hắn nắm tay y cố gọi người trở lại.

Nhưng người vẫn chọn rời xa hắn, mảng kí ức đó trở thành lưỡi dao liên tục moi móc đục khoét tim hắn.

Ánh mắt hắn không có tiêu cự thấy máu dần đông lại, cố tìm kiếm chút hơi ấm trong căn nhà nhỏ này.

Căn nhà nhỏ bên vườn lê.

Hắn cho rằng mình đã nhìn thấu thế gian, đã bị mài giũa chui rèn đến cực hạn. Nhìn mình trước gương, đã không còn là thiếu niên với ánh mắt sáng ngời, luôn nghiêng đầu nhìn y mỉm cười, cùng nhau nương tựa. Hắn đã trở thành con rắn độc nhe răng cắn lên chiếc cổ trắng ngần kia, tiêm nọc độc, không ngừng tra tấn tinh thần để y phải khổ sở.

***

Bên ngoài Nghi Nguyên mưa phùn rơi liên tục, màn lụa được vén lên. Bàn tay thon dài ôm một cây đan ngọc tỳ bà. Đầu ngón tay màu hồng nhạt khẽ khàng tấu khúc, cung nữ Hoài Cầm bước vào nhỏ giọng nói: "Hôm nay hoàng thượng như cũ không triệu hạnh ai."

Tùy Ngọc thần sắc thản nhiên, lại hỏi: "Nguyên Dương đã tan học chưa?"

"Đã tan rồi, Tống ma ma đã dẫn thái tử đi ngủ trưa rồi ạ."

Nàng im lặng một chốc: "Nguyên Dương vẫn thích bà ấy nhất."

Hoài Cầm im lặng, Hoàng thượng đối với nương nương ngày càng lạnh lẽo, cung điện này cũng tịch mịch đến mức nghe rõ tiếng côn trùng kêu. Mà hoàng hậu nương nương không mảy may lo âu ngày ngày ôm đàn, hoàng thượng không đến cũng không chịu đi tìm.

Trong cung này ít người hầu hạ, Hoài Cầm đốt thêm than rầu rĩ nói: "Người cũng đừng buồn, hôm nay mười lăm hoàng thượng không đến, cũng chẳng tìm đến Trinh Phi, Dung Phi."

Tùy Ngọc bất giác nói: "Dung phi đánh đàn rất hay."

Hoài Cầm hơi mất tự nhiên, biết mình nói sai nên xấu hổ đỏ mặt. Hoàng thượng rất thích nghe Dung phi đàn cho nên từ khi nhập cung, bên cung An Sướng luôn đèn hoa rực rỡ, ấm áp vô biên.

Thế nhưng ngay sau đó Tùy Ngọc lại nhắm mắt dưỡng thần không lên tiếng, làm nàng như kiến bò trên chảo nóng. Nàng Dung phi này tên là Dung Nhược, không biết đến từ đâu có được thánh ý của hoàng thượng, nạp vào hậu cung chưa được một năm địa vị đã đứng sau hoàng hậu.

Nếu nàng ta sinh con.

Hoài Cầm thở dài, nhớ lần đầu được đưa đến hầu hạ, hoàng hậu nương nương luôn mang dáng vẻ đoan trang. Dung mạo thanh nhã, lời lẽ đúng mực nhưng trên mặt luôn treo một nụ cười xa cách.

Năm tháng trôi qua trong chớp mắt, hoàng hậu nương nương ngày càng trở nên trầm tĩnh, thản nhiên.

Ai rảnh rỗi tranh đấu với một đám nữ nhân giành một người đàn ông không thuộc về mình chứ? Đồ không thuộc về mình cần gì phải như thế chứ!

Nàng giữ lại chút cương liệt cuối cùng cho mình, nơi này có thể biến thiếu nữ thanh xuân muốn chết là chết, còn nàng thì không! Nếu một ngày nào đó nàng rời đi không chừng hắn chẳng hay.

Hắn ngủ khá lâu, đến khi trong phòng ngửi thấy mùi bánh bao mới tỉnh dậy. Công công liền dâng trà lên, mang bánh bao được người căn dặn lúc trưa dâng lên.

Hoàng thượng rất thích món này.

Ánh mắt hắn khi mới tỉnh còn sâu thẳm, lúc này đã khá hơn cầm bánh lên ăn. Nhìn ra khoảng trời bên ngoài như nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang đứng nhìn khoảng không mù mịt, chìm khuất trong gió tuyết.

Hắn rời khỏi hoàng cung trong đêm, cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường náo nhiệt phồn hoa. Nguyên Dương ngồi trong lòng hắn miệng khe khẽ hát đồng dao, hắn kéo áo khoác lông màu nâu thật ấm lên người nó, nói: "Nguyên Dương hôm nay muốn ăn gì?"

Mặt đứa bé hồng hào hơi khịt mũi: "Bánh bạch ngọc."

Vì trời tuyết khó đi nên người đánh xe đi chậm vô cùng, Nguyên Dương vén màn kiệu nhìn ra ngoài vui vẻ ngắm nghía thế giới xung quanh.

"Cẩn thận kẻo lạnh." Nét mặt hắn ôn hòa nghe xa xa vọng lại tiếng cười vui vẻ, lòng lẩm bẩm: "Lại qua một năm nữa rồi."

Bánh xe nghiền qua tuyết trắng tạo ra nhiều dấu vết nông sâu, hắn dừng xe ngựa bên đường mua hai cái bánh nướng. Đây thói quen cũ của hắn, người bán bánh là một lão già diện mạo khắc khổ. Lão không biết hắn là ai, xem hắn là một vị khách quen niềm nở vô cùng. Mua xong, hắn đưa Nguyên Dương vào trong tửu lâu quen thuộc.

Đúng lúc này, tin tức được vội vã truyền tới khiến hắn sững sờ rơi cả chén trà trên tay.

Như có thể ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt đen rất sáng, bờ môi mềm mại như lụa, lúc ở trên giường không còn vẻ lạnh nhạt mà chỉ có tiếng cười khúc khích, lời lẽ quan tâm dịu dàng. Gần ở trước mắt như thế có thể đưa tay ra ôm, hôn nhẹ lên gò má.

**

Hắn để thuộc hạ đưa Nguyên Dương về hoàng cung, cùng Phương Dao băng băng cưỡi ngựa trên đường: "Tìm được ở đây?"

Phương Dao nhìn bóng lưng hắn trong gió tuyết: "Châu Thùy."

"Châu Thùy? ở đâu của Châu Thùy?" Đó là nơi giáp ranh giữa hai nước Sở - Ngô.

Phương Dao không biết trả lời thế nào bóng đêm như đang gào thét nuốt gió tuyết vài trong vô tận: "Là một nơi phong nguyệt, Tây Thanh Uyển."

Hắn thấy trời đất đảo lộn suýt nữa ngã lăn ra giữa gió tuyết, khó nhọc thở ra, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Gió lạnh thấm vào người hắn sâu tận xương, giần trái tim hắn muôn ngàn vạn nhát.

Y đang ở đó sao? Y ở đó làm gì..?

Hắn say sẩm, tầm mắt lại nhìn thấy dáng vẻ xán lạn, cười dịu dàng chân thành.

Y ở đó làm gì? Đến uống rượu hay là phụ việc vặt vãnh gì đó?

Ở đó có việc gì để làm chứ?

Hắn nhìn thấy y quỳ trước điện sắc mặt nhợt nhạt như giấy.

Nhìn thấy vành mắt y đỏ ửng, lệ rơi ướt má.

Thấy y mặt mũi dính đầy máu, tèm lem loang lổ, nghẹn ngào như thú nhỏ sắp chết.

Y ở nơi đó làm gì, hắn run rẩy, đã vô số lần tưởng tượng ngày gặp lại có thể nhìn thấy y bị thương, bị người ta bắt giữ, chưa từng nghĩ đến y ở một nơi như thế.

Phương Dao ngập ngừng không nói, lúc nhận tin này cũng không dám tin. Tây Thanh Uyển là nơi thế nào chứ, Thẩm Huyền Quân có chết cũng không lạc đến nơi đó.

Sau nhiều lần xác nhận, mấy chữ ngắn ngủi trong thư vẫn làm Phương Dao kinh hãi không thôi. Một thanh lâu giáp với biên giới nằm trong bộ lạc tự do, không thuộc cai quản của người khác. Bộ lạc rất nhỏ không có núi non sông suối to lớn yểm trợ, không có khoáng sản làm giàu. Người dân ít ỏi không có sức mạnh, các cường quốc đều ngó lơ coi như không thấy, lười đến thôn tính.

Chính vì bộ lạc nhỏ nên họ rất biết cách làm ăn, Tây Thanh Uyển chính là một trong số đó, người bị thương hay nô lệ trên chiến trận bị áp giải đều bị họ tìm cách này hay cách khác, cướp cũng được, lừa lọc cũng được. Mang về cho các khách quan hào phóng đến mua vui, phát tiết thâu đêm.

Rất nhiều khách nhân thích đến nơi đó mua mỹ nhân, xuân hạ thu đông tấp nập, khách nhân đến từ nhiều nước khác nhau, đủ loại người, quan trọng nhất là phải có tiền.

Hắn vội vã rời đi, mấy ngày sau mới dừng lại trước Tây Thanh Uyển.

Đôi mắt hắn như u hỏa bừng bừng, cuộc vui hăng say bên trong bị đột ngột dừng lại. Người thì quát tháo, người thì xô đẩy, một vị người có thâm niên liếc thấy họ, chợt nhỏ nhẹ không hề có ý tứ bị tức giận: "Hai vị khách quan từ từ đã, muốn tìm cô nương như nào cứ nói cho ta biết, ta lập tức dâng lên tận miệng, không cần vội, không cần vội..."

Hắn không trả lời liếc nhìn xung quanh.

Ý cười trên môi bà chủ chợt lạnh dần, bất động thanh sắc.

Từ lúc ở ngoài vào đã thấy người này khoác áo choàng đội mũ che gần hết gương mặt, nhưng nhìn chất liệu y phục cùng phong thái.

Có tiền, có tiền.

Nhìn hoa văn trên y phục chắc là người nước Thương.

Có tiền muốn gì cũng được, bà nhịn.

Hắn đi lục soát khắp nơi, cuối cùng dừng lại bên một biệt viện vắng thật vắng, cả cây cối cũng xơ xác, nằm im lìm bên một cái giếng chết.

Trước cửa xiêu quẹo hai chữ Bạch Thần!

Bà chủ chống tay bên hông không ngừng thở dốc thoắt cái lấy lại vẻ nịnh nọt: "Người vẫn đang sốt hôm nay không tiếp khách."

Tiếp khách...

Bàn tay hắn siết lại, đốt ngón tay trắng nhợt.

"Không sao? không sao vẫn còn rất nhiều người hầu hạ khách quan đây. Ta sẽ lập tức tìm tiểu quan non sạch khác mang đến... không... không, để người tự chọn tùy thích. Còn người này, lần sau người lại tới nhé! Y bệnh mấy ngày không khỏi khách khứa xếp hàng dài, nếu người có thể chi thêm chút tiền..."

Bà biết nếu vét sạch nơi này không tìm ra được người nào dung mạo hơn y, những người khác nhìn qua đều mê mẩn ghé lại nhiều lần. Đây quả thật là thần tài của Tây Thanh Uyển mà...

Tú bà thấy cổ mình đau nhói còn tưởng đã gãy lìa, mất vài giây định thần mới lắp bắp: "Ta... ta... bảo ý tắm rửa sạch sẽ hầu hạ người liền."

Dứt lời liền cảm thấy người nhẹ bẫng bị ném lăn lóc ra ngoài, không kiềm được kêu lên. Ngay sau đó thấy một mũi kiếm ghim xuống, chưa chạm vào người đã lăn ra ngất xỉu.

Hắn bước vào phòng, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi khó nói thành lời. Mhững bí mật ẩn giấu nhiều năm đã bị vạch trần từ lâu nhưng cơn biến động của nó vẫn khiến hắn mỗi khi nhớ lại vẫn rùng mình. căn phòng này nằm trơ trọi ở một nơi vắng vẻ đìu hiu, tiếng gió trong đêm như thiên quân vạn mã giày xéo.

Sự ngột ngạt từ nơi đáy lòng truyền ra khiến bước chân hắn không ngừng run lên, những kí ức cũ liên tục hiện ra khiến lòng hắn ngày càng mệt mỏi hơn. Trong một góc phòng u ám không có ánh sáng chiếu tới, Thẩm Huyền Quân nằm lặng lẽ ngủ trên chăn đệm, dù chỉ thấy mờ mờ nhưng hắn cảm nhận được sâu sắc y không còn là người trong ký ức.

Y ngủ không ngon lắm hơi thở yếu ớt, hắn nắm cổ tay gầy thật gầy của y lên bắt mạch, bàn tay mềm mại ngày nào để lại có vô số vết chai.

Tay hắn hơi run.

Thân thể của y vô cùng yếu ớt, sốt li bì.

Hắn nhìn gương mặt y trong ngực mình, lòng ngày càng hỗn loạn.

Phương Dao dẹp yên những người bên ngoài, trong đêm không một tiếng động nào phát ra.

Nửa đêm rồi vẫn có người đạp cửa mua thuốc, Chưởng quầy không vui lắm nhưng nhìn thấy lưỡi đao kề cổ đành phải nhẫn nhịn.

Mùi thuốc rất đắng, hắn đỡ y ngồi dậy lấy thuốc thổi nguội bớt, nhẹ nhàng đưa đến bên môi, người kia nửa tỉnh nửa mê không chịu uống. Miệng rên lên như gặp ác mộng vô cùng khó chịu mặt đã trắng càng trắng hơn, tím tái khóe mắt hơi ướt. Hắn ôm chặt người sưởi ấm như kẻ trong bóng tối ôm níu lấy ánh sáng duy nhất trong đời mình.

Thời điểm Thẩm Huyền Quân tỉnh lại đã là đêm sau, vừa hé ra đã nhìn thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của người bên giường, ánh mắt đó là hổ thẹn, lo lắng, đau lòng hay thù hận ngút trời?

Nhưng y không suy nghĩ lâu, gương mặt luôn mang mặt nạ y còn tìm hiểu làm gì? Thứ duy nhất xâm chiếm y là sự sợ hãi co rúm, muốn trốn chạy thật xa. Y giãy giụa không biết chạy đến chốn nào dung thân.

Thấy y tỉnh mọi biến hóa trong mắt biến thành vui sướng, hơi ngồi dậy đỡ eo y: "Thấy chỗ nào không thoải mái, ăn chén cháo nhé."

Thẩm Huyền Quân không nói chuyện, không nhìn hắn, vẫn hết sức hoảng hốt muốn trốn tránh, đôi mắt rủ xuống nhìn chăn gấm đỏ tươi bên dưới cười tự giễu. Ánh nến lay động không ngừng, hắn đưa tay lấy bát cháo được giữ ấm đến cẩn thận đưa đến bên miệng y: "Ngoan, ăn một chút đi."

Cảm xúc trong lòng y cuồn cuộn hơi lạnh, bàn tay múc muỗng cháo của hắn cũng hơi run run, con tim đang bủn rủn.

Thẩm Huyền Quân nghe lời này chỉ cảm thấy thực châm chọc, muốn dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn nhưng lại không cẩn thận động đến miệng vết thương đau đến choáng váng.

Trên môi y lại nở nụ cười bạc bẽo lạnh lùng.

Hắn đỡ lấy người nhớ lại những vết thương chằng chịt trên người y, mi mắt run lên nhìn gương mặt tái nhợt của y, hơi bi thương: "Xin lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.