Thẩm Huyền Quân đem đau đớn nhẫn nhịn nuốt xuống, không nói gì.
Như nhớ ra gì đó hắn vội vàng lấy trong ngực chiếc nhẫn bạc, đã qua bao nhiêu năm nó vẫn sáng bóng. Ngày nào cũng nhìn ngắm sờ hoa văn trên đó đến ngón tay nóng rực. Đây là món quà nhỏ hắn tặng, y vẫn mang nó bên người rất nhiều năm, trân quý vô cùng.
Bàn tay hắn run run, cảm thấy tay mình ướt mồ hôi dính trên chiếc nhẫn nên cố lao cho sạch, nâng bàn tay y lên, đeo vào.
Ngón tay y hơi động, tuột khỏi tay hắn, chiếc nhẫn trơn trượt lăn lóc ra đất. Nó lăn thật nhanh, hắn đang muốn nói gì đó thấy cảnh tượng này bỗng hơi thở dồn dập, ánh mắt mở to đuổi theo chiếc nhẫn kia. Tay chân hắn vội vàng chạy đến vô cùng ưu oán, nặng nề.
Vành mắt hắn hơi đỏ lên, chiếc nhẫn bạc này chẳng đáng bao nhiêu, không có bất cứ lai lịch gì đáng nói. Nhưng hắn nhớ rõ mình mua nó vào một ngày hoàng hôn đỏ như máu bên sạp đường. Cũng không lựa chọn nhiều, ướm thử vừa với tay y liền mua nó về.
Hắn nhìn thấy đồ vật mình yêu thích cất giữ nhiều năm lăn lóc bên dưới thảm, liền chạy theo quỳ dưới đất nhặt lên giữ trong tay. Lại nhìn ngón tay y gầy guộc chỉ cần hơi động là rơi nhẫn ngay, giọng hơi run: "Không sao, không sao, bồi bổ vài ngày lại mang vừa thôi."
Hắn nói như tự an ủi chính mình.
Chiếc nhẫn nho nhỏ kia nằm trong tay cực kỳ lạnh lẽo, hắn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534726/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.