Cả ngày khóe môi hắn luôn nhếch lên, nổi hứng nấu ba chén lê hấp mật quế thơm lừng. Lúc bưng về phòng bên trong vẫn truyền đến tiếng cười vui vẻ, tiếng ê a trẻ con.
Thẩm Huyền Quân vẫn còn đang tắm, dưới ánh nến sáng trưng trên giá đồng hình chim hạc trường xuân. Y ôm đứa trẻ chừng mười hai mười ba tuổi trong hồ nước nóng, Nguyên Dương vô cùng trắng trẻo mềm mại, ngũ quan giống hệt y. Nhất là đôi mắt mơ màng lóng lánh nước. Cả hai như trẻ con mới lớn thi nhau nghịch nước, dùng khăn chà người lẫn nhau.
Nguyên Dương đang ôm cổ y bỗng nổi hứng khoe khoang, quay người nhảy ùm xuống nước bơi một vòng lớn, tạt nước lên người y, thích chí vỗ tay cười khanh khách.
"Dừng nghịch ngợm nữa tắm đủ rồi nên đi lau người thôi."
Nguyên Dương luyến tiếc chớp mắt, dùng bàn tay trắng nõn hơi mũm mĩm túm lấy y kéo lại hồ: "Không thể bơi thêm một lát sao?"
Nói cười cong mắt túm lấy y lôi lại, Thẩm Huyền Quân không nhịn được cười âu yếm: "Ngâm lâu sẽ bệnh đấy, có muốn uống thuốc đắng không?"
Nguyên Dương thè lưỡi.
Y nhớ lại dáng vẻ của nó được ma ma bế trong ký ức, ngúc ngắc nghịch ngợm, hướng mắt nhìn mấy quả lê nặng trĩu trên cành, chợt nói: "Sáng mai chúng ta đi hái lê ăn nhé."
"Dạ." Nó cao giọng cười giòn tan, lại ôm cổ y ngoan ngoãn cho y bế lên trên thềm lau người thay y phục.
Hắn đứng ở ngoài bình phong sắc mặt trắng nhợt yếu ớt, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534722/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.