Đêm nay, Tưởng Hoàng xử lý tấu chương xong rất muộn công công khuyên hắn nghỉ ngơi sớm, thế nhưng hắn muốn đến xem y một lát.
Hôm nay y lại mơ thấy ác mộng, hắn sợ tối y ngủ không ngon.
Vừa đến ngoài rừng đã nghe tiếng đàn êm ái du dương rung động lòng người. Không phải vì tiếng đàn quá hay mà là sự nức nở trong đó. Hắn nghe y đàn không ít lần, biết rõ y đang buồn.
Tưởng Hoàng ngây người nhớ tới bàn tay y từng bị gãy, không thể linh hoạt tấu đàn như xưa. Tâm tư người đánh đàn cũng vậy không còn phóng khoáng, siêu phàm thoát tục. Có nhiều hơn mấy phần bi ai lọt vào tai như chùy đâm, khiến người ta đau đớn không kìm chế được.
Tưởng Hoàng ngăn người đi theo làm ồn tự mình cầm đèn bước vào.
Nguyên Dương chụm chụm tay nâng mấy bông hoa sen nhỏ, đang được Tiểu Tây dắt tay thả đèn vào hồ. Hồ trong vườn Ý Ánh không lớn lắm, ba người họ ngồi trên bè trúc chèo ra giữa hồ, bị quay quanh bởi những ánh sáng trong trẻo của đèn hoa.
Tiếng đàn bi thương kỳ ảo bay vút như nâng từng chiếc đèn trôi xa, càng tăng thêm nét liên miên xa xôi.
Tiếng đàn đang êm bỗng hơi chệch, Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn tay mình, xoa nắn từng ngón tay cứng đờ. Không thể đàn nữa đối với y chính là nỗi đau xé rách ruột gan, mất đi một phần linh hồn.
Mỗi khi nhìn bàn tay mình y có nhớ đến cái ngày đó không? Nỗi đau khắc cốt ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534703/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.