🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Nguyên Dương à, con mở cửa cho ta đi, Nguyên Dương, Nguyên Dương!"

Trong căn phòng khép chặt tĩnh lặng, phảng phất mang theo cái ôn nhuận, yên tĩnh bấy lâu nay trở về. Nguyên Dương dựa cửa, trượt ngã dưới đất, không biết nên bắt đầu khóc từ đâu. Nó nghẹn ngào ôm gối, cung điện rộng lớn đầy đủ như vậy lại chẳng ấm áp chút nào.

Mưa phùn đang rơi, giống như vô số suy nghĩ đang sinh sôi trong đầu. Lúc phụ hoàng đón nó về đây chân tâm yêu thương, hứa sẽ tìm phụ thân về cho nó. Nó cảm động vui mừng nhưng vẫn gọi là thúc thúc. Trong lòng nó hình ảnh phụ thân kể vẫn tuyệt mỹ nhất.

Nó đưa tay giữ ngực mình xót xa, hóa ra nó chỉ một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi.

"Nguyên Dương con mở cửa đi." Hắn gấp đến độ không thở nổi, sợ từ nay sẽ mất đi đứa trẻ tròn xoe mắt nhìn hắn tươi cười, sợ nó nhìn hắn bằng ánh xa lạ, hoài nghi, khinh thường. Lương Tiểu Giang trong lòng nó hoàn mỹ ra sao, luôn yêu thương quan tâm nó, là người muốn ở cạnh nó nhưng phải vất vả bên ngoài... trong những lúc gặp gỡ ngắn ngủi y đã kể cho nó nghe về người phụ thân chưa từng thấy mặt. Người đó xem nó là tâm can bảo bối chưa từng muốn rời xa. Người đó không bao giờ quên gửi cho nó những món quà nhỏ để chơi, những bộ quần áo mới...

Tuy nó trách người đó đã bỏ mặc nó rất lâu nhưng trong lòng lại luôn chờ đợi được gặp lại. Những con chữ đầu tiên nó họ, những chuyện mà nó có, đều đem vào thư cất giữ. Vẫn hy vọng một ngày người nó mong ngóng trở về, nói: Xin lỗi, đã để con chờ lâu."

Sao lại có thể như thế được, sao có hắn lại cho nó nhìn thấy hình dạng méo mó nhất của hắn. Để nó nhìn thấu sự dối trá khắc nghiệt này? Nghe nó gọi mình là thúc thúc sao có thể không đau chứ? Muốn ôm lấy gào lên rằng hắn mới là phụ thân của nó. Nhưng, làm như thế nó sẽ hoảng đến mức nào đây?

Nguyên Dương bảo từng thấy hắn đi qua căn nhà nhỏ kia vô số lần, cứ nhìn vào hư vô không biết nghĩ gì. Nó bảo mình không thể ra ngoài chạy nhảy, bên kia thân cây to to rốt cuộc có thứ gì, nơi nơi xa kia có phải rất vui hay không? Bảo hắn làm sao giải thích việc mình không thèm đến thăm nó, cả cách cửa nhỏ trong nhà kia cũng lười bước qua đây.

Tưởng Hoàng phủ phục bên ngoài cửa, không biết làm sao bảo toàn mọi thứ. Sự lạnh lẽo vây khốn khiến hắn phải rùng mình, mất đi y, mất luôn Nguyên Dương. Hắn còn lại cái gì chứ, oan nghiệt! Oan nghiệt.

Mưa lạnh không ngớt, Thẩm Huyền Quân kiệt lực chạy đến nơi người đã ướt sũng. Mặt y trắng nhách hoang mang nhìn nơi đã đóng kín, nói như khóc: "Là ta, là ta, mở cửa cho ta đi."



Hắn thương tâm, trở thành kẻ thừa bị nhốt ở ngoài lẻ loi cô độc.

***

Trong điện của hoàng thượng gần đây đều là mùi thuốc đắng, hương dược thay đổi liên tục. Hoàng thượng xưa nay bảo dưỡng tốt hiếm khi bị phong hàn, trận bệnh này không ngờ lại kéo dài lâu.

Hoàng hậu túc trực ngày đêm, ôn ngôn khuyên nhủ. Nhưng hắn trong mê man vẫn gọi tên người kia, lãnh đạm xa cách với nàng. Ý niệm căm hận cứ như tơ nhện bịt kín, nàng tự cho mình xuất thân hiển hách cao quý, ở nhà là báu vật được nâng niu, dạy dỗ cẩn thận thế mà lại thua một kẻ chẳng biết từ đâu.

Trong điện tĩnh lặng âm u.

Cho đến một ngày hoàng hôn muộn, Nguyên Dương cũng đến hỏi thăm hắn dùng thuốc, ăn uống. Nhưng hắn không thể ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt là nhớ đến những chuyện ngày xưa. Trong đêm gặp ác mộng liên tục vỗ ngực hít thở, nhận ra bên cạnh chăn gối lạnh tanh, không còn y bầu bạn.

Nguyên Dương chịu đến hắn vui mừng khôn xiết, ăn được mấy muỗng cháo bột mịn. Nó đút cháo rồi bồi hắn uống thuốc, cũng không nói gì nhiều.

Đút xong cũng không muốn ở lại lâu, hắn biết nó ở lại chỉ khiến đôi bên khó xử. Thế nhưng nhanh chóng bỏ mặc hắn ở đây như thế, ưu tư trong lòng thêm dày đặc nặng nề.

"Ở lại thêm một lát đi."

Nguyên Dương cúi đầu nói cực nhỏ: "Con còn bài vở chưa học xong." Nghĩ một lát lại nói thêm: "Người không khỏe thì đừng gấp chuồn chuồn nhỏ nữa ạ, ngủ nhiều thêm mới nhanh khỏi."

Hắn như không có chỗ tựa tâm nặng nề đau lên, ấp a ấp úng: "Con không phải rất thích chơi nó sao?"

Mỗi ngày hắn đều rất gấp một con mang đến cho nó, chưa từng dừng lại. Mỗi năm một nhiều hơn, nó mang cất trong rương, có thời gian liền mang ra lau cẩn thận. Có bao nhiêu món đồ chơi khác đi nữa, những con chuồn chuồn bé đó vẫn được nó yêu thích.

"Con chỉ muốn người nghỉ ngơi thêm thôi."

Nguyên Dương đi rồi trong điện vắng vẻ lạnh ngắt, bao nhiêu chậu than trong điện cũng không xua được lạnh lẽo. Rất nhiều năm trước, cũng là tình cờ cùng Tùy Ngọc đi dạo một lát thôi, nhìn thấy đứa bé nhỏ đang chơi chuồn chuồn nhỏ. Hắn sực nhớ nơi này là đâu, đứa bé kia là ai!

Tiếng khóc nức nở đó vẫn như vang vọng bên tai, trẻ con mà món đồ yêu thích trong tay bị giật mất sao có thể không khóc? Chỉ một món đồ chơi nho nhỏ thôi hắn cũng không cho được, nhất định phải giành lấy, giẫm đạp dưới chân sao?!

Hắn gấp nhiều chuồn chuồn như thế tưởng chừng có thể bù đắp chuyện trước kia. Dùng nó che giấu những việc xấu xa hắn làm. Những chuyện hồi bé xíu đó Nguyên Dương đã không còn nhớ nữa, nhưng hắn không thể quên, tự mình ám ảnh.



Hôm nay nó bảo hắn không cần gấp nữa, có phải y đã nói cho nó nghe?

Vẫn là Phương Dao nói với hắn: "Thẩm công tử nhắc lại để làm gì chứ?"

"Đúng, nhắc lại chỉ làm Nguyên Dương buồn bã thêm thôi." Ngay sau đó hắn lại cố níu Phương Dao, dùng thật nhiều hơi sức hỏi han: "Ta bệnh rồi sao y lại không đến thăm ta chứ? Có phải y đang chờ bên ngoài hay không? Trời đang đổ tuyết có phải không?"

Phương Dao mệt mỏi đáp lời: "Bây giờ đang mùa hè sao trời có thể đổ tuyết được chứ?"

Hắn khốn khổ cực độ, khi đó bản thân hèn mọn dưới bùn vẫn có người thật lòng thương tiếc, quan tâm. Nhưng người đối xử ôn hoà, dịu dàng giờ lại oán hận hắn không dứt.

Hắn không nhịn được bi thống hoài niệm: "Nó thích mấy con chuồn chuồn đó lắm."

"Thẩm công tử cũng thích, khi thần mang con chuồn chuồn đó đến để trên bàn. Khi trở lại thấy y cầm nó rơi lệ, cứ tưởng người đã đến thăm con. Dù không nán lại cũng chẳng sao, chỉ cần chịu đến đã tốt lắm rồi."

Răng hàm Tưởng Hoàng va vào nhau cầm cập, đáy mắt nóng bỏng như sắp nhỏ máu.

"Người nói xem tại sao biết người bệnh Thẩm công tử lại không đến? Lúc y bệnh chờ người đến thăm vẫn không thấy người đâu. Vô Diện phải nói dối rằng lúc công tử ngủ say người có đến thăm một lát, y dựa vào đó hết khóc rồi lại cười." Phương Dao hồn nhiên kể lại, như không thấy sự co giật của hắn: "Khi hai người còn chưa trở mặt hoàn toàn, người lạnh nhạt không thèm gặp. Khi người bệnh trời đổ tuyết lớn, Thẩm công tử đứng chờ bên ngoài, hỏi thăm hết lời không ai cho vào xem. Một chút tin tức bệnh tình nặng nhẹ cũng không cho biết, y đợi bên ngoài lạnh cóng ngất đi. Người chẳng mềm lòng chút nào, cho người đưa y về núi, qua loa nói có người trong cung ở đó, bảo y đừng đến nữa."

"Khoảng thời gian đó y luôn bất an, nhưng vẫn cố tin vào tình cảm của hai người bấy lâu. Cứ ngỡ người có thay lòng đi nữa vẫn còn chút tình nghĩa sớm hôm kề cận."

"Lúc Thẩm công tử sinh khó đau đến mức chết đi sống lại, gọi tên người biết bao nhiêu lần, gọi đến cạn nước mắt vẫn không thấy người đâu. Đáng ra lúc đó y phải không còn hy vọng về người mới phải, cần gì phải gọi chứ. Nếu muốn đến đã đến từ lâu." Phương Dao dừng lại một lát rồi nhẹ nhàng cảm thán: "Bộ dạng khi đó của Thẩm công tử thật khó coi."

Phương Dao cứ nói liên miên không dứt, sắc mặt hắn cũng dần khó coi không chịu nổi, ho sụ sụ.

"Tiếng khóc của đứa bé cực kỳ mỏng manh, chắc biết được nó bị người thân ruột thịt bỏ rơi. Cả gương mặt nhỏ nhắc của nó y còn chưa kịp nhìn, thân thể suy kiệt mấy ngày không tỉnh. Khi người nhớ ra phải đi nhìn đứa bé, ngó một cái đã chán nản bỏ đi." Phương Dao đối với những chuyện này hồi tưởng rõ ràng: "Cũng phải, nó giống y như vậy sao lại không chán ghét chứ."

"Đứa bé còn yếu ớt khóc nhỏ nhoi chứa đầy kinh hãi như thế, người vẫn có thể bắt nó khi chưa kịp đặt tên. Không biết là y vẫn hy vọng người hồi tâm đến cùng đặt tên cho con, hay là ngày tháng bị nhốt trong căn phòng mệt mỏi, bi thống đến quên mất chuyện này."

"Đã từng có lúc y chạy đến xin người, chỉ muốn ôm con trong lòng nuôi nấng. Nhưng người dùng nó để uy hiếp y. Bất quá, nếu người giữ nó bên cạnh chăm sóc, cho nó mái ấm yên ổn mọi chuyện đã không trở nên bế tắc như vậy!"



Sắc mặt Tưởng Hoàng vàng vọt nắm chặt cái chuông bạc Nguyên Dương thường chơi trong tay, từ kẽ tay bỗng ồ ạt chảy ra từng dòng máu tươi, hắn giật mình vội vàng lau đi. Đây là thứ không thể nào dơ bẩn!

"Người nói xem cả con chó con mèo nuôi nhiều năm còn có tình cảm, hai người ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, cùng vượt nguy nan. Nhưng đến cuối cùng chút tình cảm cũng chẳng có. Người ngăn chặn hết tất cả mọi đường sống của y rồi, giày vò bấy lâu. Thứ người giẫm dưới chân bấy lâu đã nát bét, giờ ôm lên nói sẽ giữ gìn nâng niu. Y làm sao tin tưởng được đây?"

Tưởng Hoàng thấy mình sắp nôn ra tim phổi, hắn thều thào muốn Phương Dao dừng lại nhưng nào thốt ra được câu nào. Cổ họng như bị gai nhọn đâm qua từng đợi, mùi máu tanh ngọt phảng phất. Lúc này chỉ có nụ cười ánh mắt của y mới xoa dịu được tâm can hắn, nhưng đã từ rất lâu y không cười với hắn nữa.

"Tại sao y thà nhờ thần, một người có liên can hại chết biểu muội mình chăm sóc, bảo hộ đứa bé này. Sao người đó không phải người chứ? Y cầu xin thần bảo vệ huyết mạch của hai người, nó có thể là đứa con duy nhất, là chỗ dựa suốt thời gian mù mịt còn lại."

Tưởng Hoàng như bị hai chữ 'duy nhất' đá động, ho sang sảng rất lâu mới mừng rỡ lấy lại tinh thần: "Sao có thể chứ, sao có thể, ta và y vẫn còn có thể có con nữa. Đúng, chỉ cần có thêm đứa bé y sẽ không lạnh nhạt với ta nữa, sẽ không đâu..."

Phương Dao liếc hắn kinh hãi: "Người điên rồi, sinh con lần trước tiên căn của y bị phá hủy quá nửa. Trong người vẫn còn độc dược giày xéo, người tưởng sinh con dễ lắm ư? Y chẳng còn thân bất tử nữa, sẽ chết đó."

Tưởng Hoàng nghe thế ngã vật lại giường, ánh mắt tăm tối như không bao giờ thấy mặt trời. Đúng, y chẳng còn thân bất tử nữa. Hắn cùng y động phòng không phải vì âm mưu lấy nó ư? Sau khi cùng nhau một đêm, vẫn không rõ có gì đổi khác. Giả vờ giả vịt thêm một thời gian, có được thứ mình muốn rồi không tiếc chà đạp.

Thẩm Huyền Quân có đâm bao nhiêu nhát hắn cũng không chết được, cười trên sự điên cuồng tuyệt vọng của y. Hắn hả hê biết bao nhiêu, nào biết có ngày nó trở thành cực hình tra tấn hắn. Muốn chết cũng không chết được, như cá mắc cạn thoi thóp chờ ngày trở về biển cả.

Tộc thần của y có cấm kỵ, không được sinh con cho người phàm. Sau khi dùng cấm thuật giúp hắn, pháp lực trong y chẳng còn bao nhiêu. Phải sinh thêm đứa bé, giờ gió nhẹ cũng có thể thổi bay y đi!

Chịu nhiều đả kích, hắn bệnh ngày càng nặng trong đêm thường nằm mơ hết khóc rồi lại cười. Cung nhân hầu hạ liếc nhìn nhau cảm thấy hoàng thượng bị trúng tà, không biết làm sao mới chữa khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.