"Nguyên Dương à, con mở cửa cho ta đi, Nguyên Dương, Nguyên Dương!"
Trong căn phòng khép chặt tĩnh lặng, phảng phất mang theo cái ôn nhuận, yên tĩnh bấy lâu nay trở về. Nguyên Dương dựa cửa, trượt ngã dưới đất, không biết nên bắt đầu khóc từ đâu. Nó nghẹn ngào ôm gối, cung điện rộng lớn đầy đủ như vậy lại chẳng ấm áp chút nào.
Mưa phùn đang rơi, giống như vô số suy nghĩ đang sinh sôi trong đầu. Lúc phụ hoàng đón nó về đây chân tâm yêu thương, hứa sẽ tìm phụ thân về cho nó. Nó cảm động vui mừng nhưng vẫn gọi là thúc thúc. Trong lòng nó hình ảnh phụ thân kể vẫn tuyệt mỹ nhất.
Nó đưa tay giữ ngực mình xót xa, hóa ra nó chỉ một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi.
"Nguyên Dương con mở cửa đi." Hắn gấp đến độ không thở nổi, sợ từ nay sẽ mất đi đứa trẻ tròn xoe mắt nhìn hắn tươi cười, sợ nó nhìn hắn bằng ánh xa lạ, hoài nghi, khinh thường. Lương Tiểu Giang trong lòng nó hoàn mỹ ra sao, luôn yêu thương quan tâm nó, là người muốn ở cạnh nó nhưng phải vất vả bên ngoài... trong những lúc gặp gỡ ngắn ngủi y đã kể cho nó nghe về người phụ thân chưa từng thấy mặt. Người đó xem nó là tâm can bảo bối chưa từng muốn rời xa. Người đó không bao giờ quên gửi cho nó những món quà nhỏ để chơi, những bộ quần áo mới...
Tuy nó trách người đó đã bỏ mặc nó rất lâu nhưng trong lòng lại luôn chờ đợi được gặp lại. Những con chữ đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534668/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.