Cơn nóng sốt đó rất nhanh đã biến thành co giật, tê liệt khắp người.
Thẩm Huyền Quân nhìn hắn co giật run rẩy, không giống như sốt cao bình thường. Mặt mày hắn tái ấn đường tím đen che giấu từng đợt đau đớn sâu kín.
Muốn chạy ra ngoài gọi người nhưng hắn đã nhanh tay nắm tay ôm lại. Người Lục Minh Quy lạnh buốt, làn khí giá rét kia như thấm vào tận tim phổi. Ngoài tiếng rên rỉ của hắn và sự bối rối của y. Mọi thứ đều như rơi vào tĩnh lặng, như đóng thành băng.
"Ta gọi đại phu cho ngươi."
"Không cần đâu!" Lục Minh Quy ôm chặt lấy người, muốn dựa vào đó xua tan chút đau đớn của bản thân: "Ở lại với ta thêm một lát được không?"
Bên ngoài tiếng mưa tuyết rơi róc rách, tuyết đầu mùa đã dần rơi. Người hắn ngày một lạnh cóng, trên người phát ra mùi hương ngọt tịnh. Lòng y bỗng có mũi nhọn bén ngót, chất độc Tưởng Hoàng cho y uống cũng có vị ngọt này.
Tâm tình đã nguội lạnh từ khi tình cờ bỗng cuồng dâng, ào ào vỗ vào bờ. Năm tháng ân ái, thuở nhớ nhung và chờ đợi, Thẩm Huyền Quân vẫn làm bạn với vị thuốc này, xem nó là tình yêu to lớn của người ta dành tặng.
Thẩm Huyền Quân dằn lại giọt lệ, miễn cưỡng cười gượng: "Người bệnh rồi phải uống thuốc mới được."
Lục Minh Quy ngưng thần nhìn y, đôi mắt cũng chan chứa điều gì đó thăm thẳm, nồng nàn. Hắn nâng tay lên, như thể muốn xoa tóc mai của y.
Thẩm Huyền Quân giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534649/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.