Tất cả người hộ tống công chúa đều bị phạt nặng, ngoài ra hoàng thượng không có động thái khác.
Sau trận đòn đó Thẩm Huyền Quân bệnh rất nặng. Y sốt cao không hạ, liên tục nói mớ trong cơn ho. Giống như chìm trong bể sâu y không có chút phương hướng thoát ra, nói chi người ngoài muốn đưa tay kéo y lên cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bệnh tình của y Tưởng Hoàng tuyệt đối giữ kín, nhốt mình trong phòng thuốc nghiên cứu đơn dược. Ngoài mùi thuốc thang sôi sục, trong phòng còn đè nén một nỗi bức bối ngột ngạt. Cả Phương Dao cũng không dám thở mạnh, mỗi người một dòng suy nghĩ mâu thuẫn chạm nhau.
"Có phải người đã mềm lòng rồi không?"
Tưởng Hoàng ngẩng đầu nhìn một lát mới hiểu ra Phương Dao đang nói điều gì, môi hơi nhếch lên lạnh lùng đáp: "Gặp con hát thì phải diễn tuồng thôi."
Phương Dao cúi đầu, hắn vốn mong Tưởng Hoàng sẽ đáp lời như thế. Nhưng nhận được đáp án rồi trong tâm lại tràn ngập thất vọng, kháng nghị. Dường như họ đã đi xa mục đích ban đầu, chính hắn cũng vướng vào vòng luẩn quẩn tội nghiệt, tổn thương người khác rồi tổn thương chính mình.
Tưởng Hoàng thu hết biểu cảm của Phương Dao vào trong mắt, nở một nụ cười tàn ác: "Nếu ngươi không vô tình sẽ không làm được việc lớn đâu."
Trong lòng Phương Dao lại nghĩ, người muốn làm việc lớn lại biến người khác thành bàn đạp đi lên?
Đến khi cánh của người vững rồi liệu còn mấy ai bên mình?
Lúc Tưởng Hoàng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534624/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.