Những xao động nho nhỏ cứ đến thật bất ngờ, Thẩm Huyền Quân cứ ngồi bên giường nghịch mấy bông sen đan xen nhau, sắc xanh khổng tước uyển chuyển dưới ánh hoàng hôn. Tựa như hết mình nở rộ ở cái thời gian tươi đẹp nhất, dưới ánh tà dương huy hoàng càng hết mình khoe sắc.
"Ca ca đã nhìn cả buổi chiều rồi hay tranh thủ uống canh đi."
Y dựa vai hắn không vội trả lời.
Đình viện Thẩm Huyền Quân ở vô cùng yên tĩnh, tấm rèm sa lọc bớt ánh nắng đang dập dềnh bay. Dù nắng gắt tới đâu chiếu qua rèm sa cũng trở nên mềm mại bay bổng. Bệnh vẫn chưa lui, Thẩm Huyền Quân ở bên cửa sổ ôn uyển đọc sách, lòng vẫn bồng bềnh hệt đám mây mỏng trôi theo gió. Y cũng như cành sen kia không ngừng rung động, vì hạnh phúc mà ngày càng tỏa sáng.
Ý cười nồng đậm đọng lại trên mặt Tưởng Hoàng, nhẹ nhàng vỗ vai y: "Ta mới chọn được vài thước lụa bạch vân đẹp lắm, nên thay quần áo mát mẻ mùa hè rồi."
Thẩm Huyền Quân sờ y phục trên người mình, mùa xuân đã qua nhưng y vẫn thấy hơi lành lạnh, liền nói: "Vẫn phải trốn trong áo bông thêm một thời gian nữa."
"Đương nhiên vẫn chuẩn bị áo bông cho ca ca dùng." Ngón tay hắn lướt nhẹ qua gò má mềm mại: "Sắc mặt vẫn còn kém lắm."
"Ta có bệnh hư hàn sắc mặt luôn trắng bạch như thế, đệ đừng để ý."
Hắn cười chà chà tay trên lò sưởi bên cạnh, tay mang theo hơi ấm áp nhẹ lên má y:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534622/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.