Phương Dao nhìn thoáng qua Nhan Tống một cái: "Không ngờ cô ta dám quay về. Quân Vương mất mạng, thần nghĩ cô ta biết tự mình cân nhắc."
"Trẫm đã bảo ngươi nên diệt cỏ tận gốc." Tưởng Hoàng sờ trán mình chợt nhận ra mồ hôi lạnh đã ướt đẫm. Hắn ôm riết y vào lòng chân mày vẫn nhíu chặt không lơi lỏng.
Phương Dao nhìn thi thể cô ta trong vũng máu đáy mắt xẹt qua tia thương hại, lúc ngẩng đầu đã không còn dấu vết, hắn nói: "Lý Diễn đã không còn đáng ngại, về việc dịch bệnh trong thành... Hoàng thượng người sao vậy?"
Tưởng Hoàng đã kiểm tra thứ dính trên con dao chẳng phải bệnh dịch, không sợ lây nhiễm cho y. Cơ thể có chút phản ứng nhưng so với tình hình của y chẳng đáng ngại. Hắn nhìn lướt qua người đang nằm trong lòng mình, thứ tình cảm khó đặt tên lắng kết lại, đây là người hắn tìm kiếm kể cả trong giấc mơ, tưởng gần mà hoá ra lại xa: "Ngươi đi tìm gấp thứ này cho trẫm." Tưởng Hoàng viết nhanh một phương thuốc: "Phải nhanh."
Không khí ẩm ướt ùa vào, sấm bên ngoài giật đùng đùng, cơn mưa tuyết này không biết bao giờ mới tạnh. Phương Dao nhìn sơ qua phương thuốc, nhận ra được vài loại, đều là chữa thôi miên khôi phục tinh thần: "Thần đi ngay."
Nhìn hoàng thượng căng thẳng như thế, nhất định Thẩm Huyền Quân đã nhiễm chú thuật rồi. Nhan Tống là người thông minh biết rõ cô ta Lý Diễn không thể đối phó bọn họ, dùng con át chủ bài này tấn công, hoàng thượng có đề phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534593/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.