Lục Minh Quy đã tính sai, Phương Dao không hề đến.
Dường như Phương chưa rung động bao giờ, Lục Minh Quy từng nghĩ tình nồng của cô gái đó đã từng làm tan chảy băng lạnh trong tim người kia. Ít nhất những năm tháng muốn gục ngã nhất nụ cười cô gái kia vẫn là liều thuốc chữa lành.
Lông mày Lục Minh Quy cau chặt lại, nâng tay đỡ lấy thái dương đang đau nhức nhối của mình. Cơn đau này vẫn đọa đày hắn từng ngày, chỉ có bản hắn biết đây không phải di chứng bị Chùy Đoạn đâm vào. Những lúc một mình ở thiền viện vắng lặng này hắn nhớ lại rất nhiều chuyện trong những năm tháng lang bạt gió mưa. Lục Minh Quy không hề chán ghét cảm giác này, thậm chí còn mong chờ, hắn muốn vượt qua xiềng xích địa ngục trở về sống trong thời khắc đó. Thiên đao vạn quả không ngăn cản được hắn, nhưng ánh mắt thất thần vô hồn kia lại khiến hắn trùng bước.
Ca ca…
Không thể ôm người trong vòng tay, hắn nguyện cả đời sống trong giấc mộng giả dối mãi mãi.
Lục Minh Quy xoay người nhìn chính mình trong gương, ngón tay khẽ điểm lên mặt gương thủy kính bóng loáng. Mùi hoa trong gương tỏa ra, sóng nước gợn lên từng luồng huyền quang lạnh lẽo. Thiền viện vốn đã tịch mịch nay càng thêm u ám, tĩnh lặng đáng ngờ.
Hắn nhìn mấy dòng chữ liêu xiêu hiện ra đáy mắt có chút ướt át, đây là huyễn cảnh của mấy trăm năm về trước, chính ở thiền viện này hắn đã gặp được người mình lưu luyến cả đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534569/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.