Khi Kiểm Diệc còn nhỏ, anh luôn tự hào về ba mình, nó tựa như niềm tin của anh.
Sau đó, niềm tin sụp đổ.
Lúc đó anh mới mười tuổi.
Trên người anh mang dòng máu của ba mình, cho nên dòng máu ấy trở nên dơ bẩn, đức tin cũng trở thành một sự sỉ nhục.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sỉ nhục này, là khi anh học lớp 6 tiểu học, bị các bạn cùng lớp khiêu khích chọc tức, sau đó anh mất lý trí đánh người đến nhập viện, lúc ấy anh giống như một người ngoài cuộc, tâm lạnh chết lặng.
Xong việc, phản ứng lại mới cảm thấy hối hận và cả hoảng sợ.
Anh đem tất cả nhưng việc này quy tội lên Kiểm Hải.
Anh cảm thấy bản thân như một con rối, mọi hành động đều bị kiểm soát, những cảm xúc bạo lực của anh đều là đến từ ba anh.
Loại suy nghĩ này vẫn luôn lớn lên cùng với anh, lúc đầu anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, sau đó mới chấp nhận được sự thuật này, đem sự thật này chôn sâu trong lòng, loại bạo lực này vẫn luôn ẩn náu trong giao tiếp của anh với những người khác, vì thế anh thà đối xử với lạnh nhạt mọi người.
Cho đến khi anh thích Nghê Tử, biết một ngày nào đó điều đáng ghê tởm này của anh có khả năng sẽ làm tổn thương cô, nhưng anh vẫn tham luyến nhất thời như cũ, muốn đến gần cô, hơn nữa còn thành công.
Bởi vì thành công, nên càng muốn che giấu, để lộ hơi chút cũng sẽ áp lực gấp bội, sống càng ngày càng u ám.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184756/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.