Tối hôm đó ăn cơm rất muộn, vì hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, mọi người quây quần bên nhau ngồi ăn cơm, lại được sự đồng ý của viện trưởng, cho nên có uống một chút rượu, chắc do ngày thường kiềm chế quá nhiều, nên một khi đã uống liền không dừng lại được.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là, Kiểm Diệc uống không nhiều.
Trong trí nhớ của Nghê Tử, Kiểm Diệc và một vò rượu cũ rất giống nhau, mặc dù không thấy anh thường xuyên uống rượu, nhưng chỉ cần anh chạm vào, nhất định sẽ không kiềm chế được.
Đương nhiên, đặc biệt thần kỳ chính là, anh uống nhiều nhưng chưa bao giờ thấy anh say.
Bởi vì sự xuất hiện của viện trưởng Cố, hơn nữa ông còn mang theo hai người, cho nên vị trí có chút điều chỉnh.
Chủ nhiệm Lý ngồi bên phải viện trưởng Cố, đi xuống là chủ nhiệm khoa khác, tình hình bên kia cũng vậy, cuối cùng Nghê Tử và Kiểm Diệc ngồi cùng nhau, bên cạnh là anh em Cố thị.
Khi mọi người đến kính rượu Kiểm Diệc, anh cũng chỉ chạm môi vào cái ly nột chút một cách có chủ ý, có vẻ cực kỳ tự hạn chế, may mắn thay, họ không có lấy câu nói có vẻ quá hư tình giả ý "Tình cảm sâu, một chén uống cạn * " để bắt anh uống hết.
* Trên bàn rượu có câu "Tình cảm sâu, một chén uống cạn" - 感情深,一口闷: Chỉ lời ép rượu khiến người ta không biết làm sao, không uốn cạn là tình cảm không tốt.
Các đồng nghiệp trong bệnh viện của cô đều là người văn minh a...
Nghê Tử thầm thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184752/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.