Khi còn nhỏ tôi có nuôi một con mèo.
Sau đó?
Sau đó...
Nó bỏ nhà đi rồi.
...
"A? Có phải bác sĩ Nghê đối xử tệ với nó hay không?"
"Tôi đối xử với nó rất tốt." Nghê Tử kiểm tra vết thương sau phẫu thuật của bệnh nhân, sau đó đặt hộp hồ sơ trở lại xe đẩy.
"Đó là do cảm tình không tốt lắm." Chị Lý nằm nửa người trên giường bệnh nói: "Tôi thấy trên mạng có nhiều người nói rằng chó mèo của họ rất trung thành, chủ nhân gặp nguy hiểm lập tức xông lên bảo vệ."
"Đại khái là vậy." Nghê Tử cười cười: "Chị Lý nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều, cũng đừng thức khuya."
Nghê Tử sáng sớm đã đến, nghe bộ phận bàn giao xong liền bắt đầu đi kiểm tra phòng, kiểm tra từng phòng một, đi theo phía sau là hai thực tập sinh, Nghê Tử kiểm tra phòng rất cẩn thận, cho nên có chút mất thời gian.
Sau khi kiểm tra phòng, cô xem thời gian, trước khi đến giờ phẫu thuật, cô trở lại văn phòng một chuyến.
Lúc sau bác sĩ Đồng bác sĩ tiến vào, nói: "Nghê Tử, chủ nhiệm gọi em qua một chuyến."
Nghê Tử "Ừm" một tiếng, lại nhìn thời gian, đóng bệnh án lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng trước phòng làm việc của chủ nhiệm Lý, Nghê Tử chỉnh lại tóc, sau đó gõ cửa, nghe thấy tiếng "Mời vào" liền mở cửa đi vào.
Văn phòng chủ nhiệm Lý không lớn, nhưng thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ, không gian nhỏ lại đại khí hào hùng, đặc biệt trên giá sách phía trên treo một tấm biển, khung vàng nền đen, viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184742/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.