Về việc tựu trường, trong lòng Nghê Tử ít nhiều vẫn có chút kháng cự.
Rốt cuộc từ mẫu giáo đến năm hai trung học, hạ qua đông đến, cô kháng cự hơn mười năm, đã hình thành một loại kháng cự quán tính, trong khoảng thời gian ngắn tâm lý cô không thể xoay chuyển, về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Đầu tiên là kháng cự khai giảng, sau đó kháng cự đi học.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngạc nhiên thú vị hơn cả là giáo viên dạy toán năm ba tự nhiên lại là Lê Tắc...
Tức là anh họ của Nghiên Tầm thân.
Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày đi cắm trại, cả kỳ nghỉ hè không gặp...
Nghê Tử cảm thán: "Tớ cảm thấy anh họ đẹp trai bước ra từ kỷ nguyên mới, đẹp trai hóa thành giá trị sống."
Thầm Thư cũng thở dài theo: "Đẹp pha đắc nhân tâm [1], may mắn đẹp trai không làm nhục mệnh."
[1] Đẹp pha đắc nhân tâm: Vẻ đẹp được lòng người.
Nghê Tử: "Nhìn thêm vài lần có thể kéo dài tuổi thọ, nói không chừng còn có thể nâng cao thành tích."
Thầm Thư: "... "
Sau khi Lê Tắc bước lên bục giảng, tính chât hào hoa phong nhã, nụ cười thân thiện, hơn nữa cách tự giới thiệu bản thân pha chút hài hước, đã dễ dàng chiếm được sự yêu mến của các học sinh.
Trước khi bắt đầu giờ học chính thức, Lê Tắc cầm phấn, đặt đầu phấn lên mặt bàn, nói: "Có một người bạn mà thầy vô cùng thưởng thức đã từng nói rằng, người sống một đời, duy chỉ có nhân cách và tình cảm không thể cùng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184737/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.