Nghê Tử cầm lấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ này quấn quanh cổ, độ dài của phần đuôi còn thừa không dài bằng tóc cô, cứ như vậy dán ở trên ngực, cô dứt khoát vén phần còn lại vào, làm thành hai vòng.
Cô chưa quàng thử chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rực này, vì vậy cô ở gương trước đùa nghịch vài phút.
Mẹ Nghê đi vào nhìn qua "Con soi gương được bao lâu rồi? Mau ra giúp mẹ nhặt rau."
Nghê Tử cởi khăn quàng cổ ra rồi ném lên giường, chuẩn bị đi ra ngoài giúp đỡ.
Mẹ Nghê ngược lại bước vào phòng, cầm khăn quàng cổ trên giường "Đang mùa hè con mua khăn quàng cổ làm gì? Không dài cũng không ngắn? Chao ôi, màu sắc này thật là đẹp mắt, đặc biệt hợp với mẹ, đúng không?" Bà đưa khăn quàng cổ lên trước ngực ướm thử.
Nghê Tử dựa vào bàn nói: "Ừ, rất đẹp, con sẽ mua cho mẹ một cái áo khoác lớn màu đỏ in hình bao lì xì, mặc ăn Tết, càng thêm đặc biệt."
Mẹ Nghê ném chiếc khăn trở lại giường "Áo khoác lớn màu đỏ? Con đừng nói, mẹ đặc biệt thích loại áo khoác lông Đông Bắc, xanh xanh đỏ đỏ, mẹ đang chuẩn bị nhờ dì của con ở Đông Bắc mang một bộ về cho mẹ."
Nghê Tử hồi lâu mới mở miệng, phát hiện bản thân có bất đồng tổ chức ngôn ngữ, suy nghĩ xong liền nói: "Mẹ, mẹ còn chưa tới tuổi thẩm mỹ trở về đại địa, con mới học lớp 11, mẹ là từ nương bán lão [1], hẳn là vẫn còn phong vận [2]."
[1] Từng nương bán láo (徐娘半老): được sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184726/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.