Chương trước
Chương sau
Kiểm Từ sau khi bước xuống xe liền bắt đầu nhảy nhót đi bộ về nhà.
Hôm nay trời đặc biệt nóng, đó là một kiểu nóng ngột ngạt. Mặt trời đã ngột ngạt trong mây từ hai giờ chiều, sắc trời xám trắng, có cảm giác trời sắp mưa bất cứ lúc nào, nhưng nó đã làm mất đi sự thèm ăn của mọi người.
Nghê Tử thấy Kiểm Từ đã ra mồ hôi đầy đầu, còn nhảy nhót không biết mệt, quả nhiên là người hay đi nhảy ở quảng trường, chỉ riêng thể lực thôi cũng đủ khiến cô ngưỡng mộ thân tâm run rẩy.
"Đừng nhảy nữa, nhìn mồ hôi của em kìa." Nghê Tử cầm khăn giấy ướt trong tay, sẵn sàng lau mồ hôi cho cô bé bất cứ lúc nào.
"Mẹ em nói..." Kiểm Từ ôm lấy cánh tay của Nghê Tử, thở hổn hển một lúc, mới dừng lại và nói: "Mẹ em nói, mùa hè cần phải đổ mồ hôi mới có thể khỏe mạnh."
Nghê Tử giúp cô bé chỉnh gọn tóc dính trên trán "Em vốn đã rất khỏe mạnh, so với chị còn khỏe hơn, khí lực rất lớn."
"Có thật không?" Kiểm Từ chỉ vào Kiểm Diệc phía trước và hỏi: "Có lợi hại hơn anh trai em không?"
"Lợi hại hơn anh trai em, cầm lấy, tự lau mồ hôi của mình đi." Nghê Tử đưa khăn giấy ướt trên tay cho cô bé, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Hà Mục Dương nắm lấy cánh tay của Kiểm Diệc, không biết nói với cậu cái gì, cả hai người đều dừng lại không đi tiếp.
Vì bọn họ quay lưng lại với cô, nên Nghê Tử không biết chuyện gì đang xảy ra, cô dắt Kiểm Từ đi tới, phát hiện sắc mặt của Kiểm Diệc có chút ảm đạm, môi nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đôi lông mày vốn đã lạnh lùng giờ phút này lại càng thêm lạnh lùng đáng sợ.
Kiểm Từ "Ơ" một tiếng, chỉ vào phía trước nói: "Là ba!!"
Nghê Tử cũng nhìn thấy ở trước cổng tiểu khu có một người đàn ông đang đi lang thang quanh đó, ông ta cũng không có nhìn qua đây, cũng không biết đang do dự cái gì ở ngoài cổng.
Sau khi Kiểm Từ gọi một tiếng bố, Kiểm Diệc nhìn cô bé một cách hung dữ "Em gọi ông ta là gì?"
Ánh mắt kia Nghê Tử hình dung không ra, ảm đạm lạnh lẽo còn có chút kinh hãi, đem Kiểm Từ dọa sợ, ôm chặt Nghê Tử, đem mặt vùi vào trong eo của cô.
Vẻ mặt như vậy khiến cho Nghê Tử nghĩ rằng cậu sẽ xông tới đánh, cô vô thức kéo Kiểm Từ lùi lại phía sau mấy bước.
Kiểm Diệc ném đồ trong tay xuống, nắm lấy cánh tay Kiểm Từ kéo cô bé đến trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc hơn bình thường vài phần, ánh mắt sắc lạnh, lạnh giọng chất vấn: "Anh hỏi em vừa rồi em gọi ông ta là gì?!"
Kiểm Từ sợ hãi đến mức phát khóc.
Nghê Tử vội vàng chạy tới bẻ tay Kiểm Diệc ra, kéo Kiểm Từ đến trước mặt mình rồi ôm lấy.
Hà Mục Dương cũng đến để giúp đỡ, kéo Kiểm Diệc ra "Kiểm Diệc, bình tĩnh!"
Sắc mặt Kiểm Diệc âm trầm, nhìn chằm chằm vào Kiểm Từ đang khóc một lúc, sau đó quay đầu nhìn người đằng kia, sải bước tiến lại gần, Hà Mục Dương vô cùng lo lắng đuổi theo.
Kiểm Từ ôm eo Nghê Tử, vùi khuôn mặt nhỏ vào bụng cô, khóc tê tâm liệt phế [1], mặc cho Nghê Tử dỗ dành thế nào cũng không được, đáy lòng hoang mang rối loạn, có chút mờ mịt.
[1] Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái này của Kiểm Diệc, toàn thân làm cho người ta sợ hãi phẫn nộ, lúc cậu đánh nhau so với hiện tại còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Kiểm Diệc dần dần đến gần người đàn ông kia, Kiểm Hải cảm giác có người tới gần, ông nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trực tiếp bị Kiểm Diệc túm lấy cổ áo đẩy ra sau, phần lưng đóng sầm vào cửa sắt, cửa sắt phát ra tiếng "cạch cạch cạch", kinh động đến người trong buồng bảo vệ.
Người bảo vệ mở cửa sổ, nghiêng người ra ngoài để xem chuyện gì đã xảy ra "Này, có chuyện gì vậy!!"
Hà Mục Dương chạy tới, vẫy tay với anh ta "Không có việc gì, không có việc gì, đùa giỡn thôi."
Kiểm Diệc siết chặt vạt áo của Kiểm Hải, hai mắt che kín khói mù, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng đánh chủ ý lên người tiểu Từ, đừng tới gần em ấy nửa bước, không được phép nhìn dù chỉ một cái, ở trước mặt Tiểu Từ ông tốt nhất nên coi mình như đã chết!"
Kiểm Hải cầm hai tay đang cầm cổ áo ông của Kiểm Diệc, xụ mặt nói: "Tiểu tử thối! Thằng khốn nạn! Thái độ của mày đối với bố mày là gì? Mày là thứ đại bất kính [2]! Mày không sợ thiên lôi đánh sao? Con gái tao xảy ra chuyện gì?"
[2] Đại bất kính: hồi xưa chỉ tội không tôn kính vua, là tội lớn tày trời.
Hà Mục Dương đi tới kéo Kiểm Diệc lại " Kiểm Diệc, bình tĩnh! Buông ra!"
Kiểm Hải lợi dụng sự phân tâm của Kiểm Diệc, giơ tay đấm thẳng vào mặt cậu, đồng thời nhanh chóng bẻ hai tay đang cầm cổ áo của ông ta.
Kiểm Diệc bị đánh một vòng, cậu lảo đảo vài bước sang một bên, gò má đau đớn như sắp vỡ tan ngay lập tức, nửa khuôn mặt tê dại, cậu lắc đầu, giơ tay lên lau, không chảy máu.
Kiểm Hải lắc lắc tay, chỉ vào cậu nói: "Hôm nay, tao sẽ cho mọi người thấy, xem lão tử giáo huấn đồ bất hiếu như mày như thế nào!" Dáng đứng đã khôi phục lại dáng người cao thẳng như người lính ngày xưa.
Kiểm Diệc ấn vào chỗ bị dính đòn, ngẩng mặt lên nhìn sang, ánh mắt âm ngoan của cậu nhìn qua giống như sẽ xông lên cắn xé đối phương bất cứ lúc nào, cậu siết chặt nắm đấm, vừa mới chuẩn bị bước ra, Hà Mục Dương đột nhiên bước tới sau lưng siết chặt vai cậu, cậu sửng sốt một chút rồi quay đầu nhìn sang.
Hà Mục Dương hét lên: "Chú Kiểm, chú nhanh chạy đi!"
Kiểm Hải tức khắc cảm thấy mất mặt "Chạy? Tại sao phải chạy? Cháu thấy chú sợ tên tiểu tử thối này sao?"
"Chú còn ở đây chỉ làm cậu ấy càng thêm tức giận, có chuyện gì khi khác nói sau" Hà Mục Dương miễn cưỡng khống chế được Kiểm Diệc đang giãy giụa, rốt cuộc hiểu được thế nào là ngựa hoang thoát cương "Chẳng lẽ chú định ở đây cùng cậu ấy đánh nhau?"
"Nếu nó có bản lĩnh thì nhanh chóng đánh chết lão tử ở đây, nếu không tao sẽ cho nó nếm thử nắm đấm thực sự là như thế nào!" Kiểm Hải tức giận chỉ vào cậu mắng chửi: "Thằng nhóc đáng chết này! Lúc trước là do tao dạy mày đánh, vậy mà mày dám dùng chiêu đó để đối phó với lão tử! Phản đồ!"
Hà Mục Dương bên này không ngăn được con ngựa hoang này nữa"Chú Kiểm cháu xin chú, chú không thể chạy đi trước được sao? Thật sự muốn đem chuyện này làm lớn? Tiểu Từ còn ở phía sau nhìn đấy!"
Kiểm Hải lúc này mới phản ứng lại, nhìn về phía trước, quả nhiên thấy Kiểm Từ đang gắt gao ôm một cô gái trông giống như học sinh cấp 3, ông ta do dự một lúc, nghĩ tới việc rời đi.
"Ông mẹ nó dám tới gần em ấy một bước thử xem?" Kiểm Diệc cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc của Hà Mục Dương, nhanh chóng chạy đến đứng trước mặt Kiểm Hải.
Hà Mục Dương bị đẩy vào trong cửa sắt, cửa sắt lại phát ra tiếng "cạch cạch cạch cạch", cậu ta không dám dừng một khắc chạy tới ngăn giữa hai cha con "Tất cả bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Kiểm Diệc dùng ánh mắt âm trầm như một con mãnh thú nhìn chằm chằm Kiểm Hải, nhìn không nháy mắt, nhìn đến đôi mắt đỏ hoe.
Cẩn thận quan sát một chút, các đường nét trên khuôn mặt của hai cha con vẫn có vài phần giống nhau.
Kiểm Diệc lúc này mới bình tĩnh lại, hai tay nắm chặt túi quần, kiềm chế cơn tức giận.
Kiểm Hải đứng cũng không dễ dàng gì, xem xét tình hình hiện tại, sườn mặt nhìn về phía Kiểm Từ, sau đó giơ ngón tay lên chỉ Kiểm Diệc, không nói một lời rồi quay người rời đi.
Hà Mục Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hai cha con tính tình của ai đều không chống đỡ được.
Kiểm Diệc nhìn Kiểm Hải đến khi đi xa không thấy mới thôi, cậu quay đầu bước đi, khi đi qua cánh cổng sắt khép hờ, nhấc chân tàn nhẫn đạp một cái "Đệt!"
Hà Mục Dương: "... "
Kiểm Diệc dẫn đầu đi vào, Nghê Tử cầm túi đồ vừa rồi bị cậu ném xuống mặt đất, nắm tay Kiểm Từ chậm rãi đi tới, sau khi xem qua hình ảnh vừa rồi, cô có chút ngốc.
Tốt, hình ảnh quá độc ác và bạo lực...
Khu vực xung quanh mắt và mũi của Kiểm Từ đều đỏ, ánh mắt ngậm nước, như thể chúng sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hà Mục Dương ngồi xổm xuống kéo cô bé lại gần, lau khóe mắt cho cô bé "Chờ lát nữa anh Mục Dương giúp em giáo huấn anh em."
Kiểm Từ dụi mắt, nằm trên vai Hà Mục Dương, Hà Mục Dương thuận thế đem cô bé ôm vào lòng rồi đứng dậy.
Nghê Tử xách đồ đi theo "Vừa rồi là..."
Cô muốn hỏi, rồi lại cảm thấy không nên hỏi trực tiếp như vậy.
"Ba của Kiểm Diệc." Hà Mục Dương vỗ lưng Kiểm Từ, trấn an.
"Ồ..." Nghê Tử âm thầm kinh ngạc một chút.*
*Nguyên mẫu là 哦: biểu thị việc nửa tin nửa ngờ, bán tín bán nghi.
Cô còn tưởng rằng Kiểm Diệc không có ba.
Đây là lần thứ hai Nghê Tử đến nhà Kiểm Diệc, bài trí bên trong vẫn rất ấm áp, tủ âm tường* bên cạnh bàn ăn có một vài cuốn sách và một vài con búp bê để trang trí.
*Tủ âm tường là một hình thái phát triển từ tủ thường, được lắp đặt bên trong hốc tường, kiểu tủ này chúng ta chỉ có thể thấy mặt trước (phần cửa tủ),không thấy được mặt sau và các mặt bên.
Sau khi Kiểm Từ vào phòng, đầu tiên chạy đến cửa phòng Kiểm Diệc nhìn cậu, thấy cậu ở trong phòng liền chạy vào bếp, Nghê Tử đi theo sau, thấy cô bé cầm một cái ly, duỗi tay còn lại chạm vào ấm đun nước
Nghê Tử vội vàng đi tới giúp cô bé lấy ấm đun nước xuống "Muốn uống nước? Chị rót cho."
Kiểm Từ hai tay cầm cái ly đưa ra "Em rót nước cho anh em."
Nghê Tử sửng sốt một chút, nhìn cô bé một cái, tiếp tục rót nước, rót nửa ly "Như vậy đủ chưa?"
Kiểm Từ gật đầu, cầm cái ly đi ra ngoài.
Nghê Tử đi theo cô bé, đứng ở cửa phòng nhìn vào.
Kiểm Diệc ngồi ở mép giường, khom người chống hai tay lên đầu gối, mặt cúi xuống không biết đang nghĩ gì, trên má trái có một vết bầm rất nghiêm trọng.
Kiểm Từ bưng cái ly chậm rãi đi qua "Anh, em rót nước cho anh này."
Kiểm Diệc ngẩng đầu nhìn sang, vươn tay cầm lấy ly nước, đặt lên bàn bên cạnh, đồng thời kéo cô bé lại gần, ôm lấy, trầm giọng nói: "Xin lỗi đã dọa em sợ."
Kiểm Từ thuận thế dựa vào lòng cậu "Không có, Chị Nghê Tử nói... " Cô bé bỗng nhiên che miệng mình lại, rõ ràng là phản ứng không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
"Chị Nghê Tử nói cái gì?" Kiểm Dịch cau mày nhìn cô bé.
Dưới cái nhìn của Kiểm Diệc, Kiểm Từ quân lính tan rã "Chị Nghê Tử nói, anh chỉ đang bị Xà Tinh nhập, tạm thời tẩu hỏa nhập ma..."
"Xà Tinh?" Kiểm Diệc sửng sốt một chút, nhìn về phía cửa, thấy ai đó nhìn trộm vào cửa khi bị cậu bắt gặp ánh mắt liền nhanh chóng tránh đi.
Nghê Tử bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng dựa lưng vào tường, có chút hối hận vì đã nói một đống chuyện lung tung rối loạn để an ủi Kiểm Từ.
Cô quay người đi về phía phòng khách, bất ngờ gặp một bóng người trước mặt khiến cô sợ hãi lần nữa, may mà cô kịp thời nhìn thấy ai đang đến trước khi hét lên, rút lại tiếng hét kịp thời.
Hà Mục Dương khó hiểu nhìn cô "Làm gì mà ngạc nhiên vậy?"
Nghê Tử che miệng, lắc đầu, đẩy cậu ta ra ngoài.
Sau khi đi ra, Hà Mục Dương nói: "Còn đống nguyên liệu trong phòng bếp làm sao bây giờ?"
Nghê Tử còn có chút ngây người một hồi, cô nghĩ nghĩ, kiểm tra thời gian, đã gần hai giờ. "Trước tiên cầm đi rửa sạch, cái nào nên rửa thì rửa, cái nào nên cắt thì cắt."
Cô vốn định đem giúp đồ về nhà trước, rốt cuộc lại xảy ra chuyện như vậy, ai còn tâm trạng nấu cơm?
...
Nghê Tử đang nhặt rau, nghĩ đến chuyện vừa rồi, có chút mất tập trung, nghĩ lại tư thế vừa rồi của Kiểm Diệc, thật sự có chút giống tẩu hỏa nhập ma, cứ như người đứng trước mặt cậu vừa rồi là kẻ thù vậy.
Cô nhặt xong, ném cho Hà Mục Dương rửa "Nếu vừa rồi cậu không ngăn Kiểm Diệc lại, thì chuyện gì sẽ xảy ra với ba của Kiểm Diệc?"
Hà Mục Dương đổ nước vào chậu, nói: "Chẳng ra sao cả, dù sao thì chú Kiểm cũng đã từng tập qua, chú ấy trước kia là quân nhân, Kiểm Diệc khi còn nhỏ luyện qua tản đà [3], chính là h."
[3] Tản đà: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
Nghê Tử nhìn mực nước trong chậu dâng lên "Vậy nếu không ngăn cản, Kiểm Diệc thật sự sẽ động thủ với ba của cậu ấy?"
Hà Mục Dương tắt nước, nhìn mớ rau ngâm trong nước, rối rắm một lúc mới nói: "Cái này rất khó nói, tính cách của Kiểm Diệc rất khó tả, trong xương cốt kỳ thật cùng chú Kiểm có chút giống, chỉ là tương đối..." Cậu ta nâng lòng bàn tay và từ từ khép lại, tạo thành một nắm đấm.
Nghê Tử nói: "Bạo lực?"
Hà Mục Dương cười khan một tiếng: "Không phải, là quân nhân, dù sao cũng có chút tâm huyết."
"Tâm huyết?" Nghê Tử vô cùng hoài nghi tỏ vẻ: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ấy lạnh lùng."
"Không phải" Hà Mục Dương rút tay ra khỏi mặt nước "Ý tớ là, có thể động thủ sẽ không cùng ai nói chuyện vô nghĩa, vừa rồi tớ có thể ngăn cậu ấy, cũng là vì cậu ấy không muốn động thủ thật."
Nghê Tử chớp chớp mắt, nói: "Đó không phải là bạo lực sao?"
Hà Mục Dương cau mày suy nghĩ một chút "Cậu ấy tuy rằng không phải là người có tính kiên nhẫn, nhưng cũng không phải là người sẽ tùy tiện đánh người, cậu ấy sẽ giảng đạo lý."
"Cậu vừa nãy còn nói cậu ấy có thể động thủ sẽ không cùng ai nói chuyện vô nghĩa..."
"Nói nhảm có thể giống giảng đạo lý sao?"
"... "
Hà Mục Dương chuẩn bị tự mình nấu một món ăn "Cánh gà chiên Coca, món ăn yêu thích của Tiểu Từ"
Nghê Tử đi tới cửa phòng bếp nhìn trong phòng khách, sau đó trở lại "Hai anh em ở trong phòng nói cho nhau nghe sao?"
"Vừa rồi Kiểm Diệc dọa sợ Tiểu Từ, không được trấn an chút sao?" Hà Mục Dương lấy Coca trong tủ lạnh ra, sau đó là dầu mè, hành lá, gừng tỏi và nước tương, cậu ta tìm một chút "Nước tương còn ítnhư vậy, không đủ đi?"
"Sao?" Nghê Tử xnhìn sang, chỉ còn một nửa chai nhỏ "Tớ đi mua chai mới, cậu lấy cánh gà chiên Coca trước đi."
Nghê Tử rửa tay sạch sẽ, lúc bước ra, vừa lúc Kiểm Diệc và Kiểm Từ từ trong phòng bước ra, Kiểm Từ đang nhảy nhót lung tung, nghiễm nhiên đã quên mất chuyện khó chịu vừa rồi.
Thật là một đứa trẻ rộng lượng...
Nghê Tử nghĩ.
Kiểm Diệc nhìn Nghê Tử đang chuẩn bị rời đi, hỏi: "Đi đâu?"
Nghê Tử đỡ tủ giày đi giày "Nước tương hết rồi, tớ đi xuống mua chai mới."
"Để tớ đi cho, có một siêu thị nhỏ trong tiểu khu" Kiểm Diệc buông Kiểm Từ ra, vừa đi vừa nói: "Cậu không biết nó ở đâu."
"Ồ." Nghê Tử đành phải cởi đôi giày vừa xỏ vào.
Kiểm Từ ngồi trên ghế sô pha, bật TV lên xem rồi hét lên: "Anh ơi, anh nhớ mua kem về nha!"
Kiểm Diệc cũng không quay đầu lại, cũng không trả lời, mở cửa chạy lấy người.
Kiểm Từ giống như hét tượng trưng, ​​tiếp tục xem TV.
Nghê Tử: "..."
Hà Mục Dương thò đầu ra khỏi phòng bếp "Này? Cho hỏi, Kiểm Diệc có mang điện thoại không?"
Nghê Tử sửng sốt, hỏi: "Sao vậy?"
Kiểm Từ giơ điện thoại lên và nói: "Không có mang! Điện thoại anh ấy ở đây!"
"Không mang theo điện thoại thì sao?" Nghê Tử có chút khẩn trương.
"Nếu cậu ấy nhất thời hứng khởi lại chạy đến chỗ nào lẳng lặng ngồi đi, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?" Hà Mục Dương từ trong bếp đi ra.
Nghê Tử đột nhiên không nói nên lời "Không đến mức đó đâu..."
Hà Mục Dương cười ha hả nói: "Đổi thành người khác thì không đến mức đó, còn Kiểm Diệc thì rất khó nói."
Sau đó...Hai mươi phút trôi qua, Kiểm Diệc vẫn chưa quay lại.
"Tớ có nên đi tìm thử không?" Nghê Tử đã uống hết hai ly nước, cũng ngồi không nổi nữa.
"Tớ đã nấu gần xong món cánh gà chiên Coca rồi, thật là cấp chết người mà!" Hà Mục Dương chạy ra khỏi phòng bếp "Cậu nói xem có ai lại làm vậy không? Từ nhỏ đến lớn đã tùy hứng như vậy rồi!"
Trước đây còn cảm thấy cậu rất thành thục rất ổn trọng, đức độ, giỏi quản lý gia đình...
Nghê Tử âm thầm gạt bỏ "cảm giác" trước đây của mình.
"Trời đang mưa, anh ấy không về được." Kiểm Từ chỉ tay về phía cửa sổ.
Nghê Tử nhìn thoáng qua cửa sổ, cửa sổ đã đóng kín rèm cửa, cô đi tới, mở rèm cửa ra —— "Trời mưa thật."
Hà Mục Dương cũng lại đây nhìn thoáng qua "Có thể trú mưa."
Bên ngoài mưa dữ dội, cuồng bạo, có chút dọa người, đột nhiên một tia chớp lóe lên, Nghê Tử sợ tới mức vội vàng kéo rèm cửa lại.
Trưa mưa khi nào vậy?
Nghê Tử nói: "Có nên đi tìm không?"
Hà Mục Dương nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cậu đi đi."
Nghê Tử: "... "
Hà Mục Dương cười hắc hắc "Cánh gà chiên Coca của tớ còn chưa nấu xong, Tiểu Từ sợ sấm sét, có tớ ở đây em ấy cũng bớt sợ."
Xin lỗi em Tiểu Từ, anh đây là đang tạo cơ hội cho anh trai em!
Nghê Tử đành phải cầm ô đi ra ngoài.
Vừa rồi Hà Mục Dương đã chỉ đường cho cô, tiểu khu có quy mô rất lớn, cách bài trí khá phức tạp, không dễ tìm, cậu ấy nói khi xuống cầu thang thì rẽ phải, sau đó...Kiếm người hỏi đường là được.
Nghê Tử: "Ai lại đi ra đường trong mưa to như vậy chứ?"
Sau đó Hà Mục Dương vẽ cho cô một bản đồ đơn giản, mỗi đoạn đường đánh dấu cô phải đi bao xa.
Nghê Tử cầm lấy tấm bản đồ nhàu nhĩ đi theo lộ trình bên trên, rẽ trái rẽ phải, bố cục quả thực rất phức tạp, rẽ một khúc cua ở phía trước rồi đi bộ 10 mét xa sẽ thấy một thạch đình.
Cô rẽ vào khúc cua... Và cũng không nhìn thấy bất kỳ thạch đình nào cách đó 10 mét.
Đi sai rồi sao?
Nghê Tử quay lại nhìn xung quanh, thấy phía trước thấy có chỗ quẹo vào, vì thế cô đi qua nhìn xem, quả nhiên phía trước có một thạch đình.
Vẽ thiếu một khúc cua rồi.
Trong màn mưa rộng lớn và dữ dội, Nghê Tử nhìn thấy một người đang ngồi ở trong thạch đình, dựa vào tư thế ngồi của người đó, chính là Kiểm Diệc.
Nghê Tử đi về phía trước, nước mưa phun ướt chân cô, nước trên mặt đất tràn ra đế giày, bên trong dường như ướt đẫm.
Cô chạy lên bậc thềm đá, bước vào đình, xoay người đóng ô lại, giũ những giọt nước trên mặt ô rồi đặt tay cầm ô xuống đất dựa vào cột đá.
Khi cô quay lại, Kiểm Diệc đã ngước mặt lên nhìn cô một lúc.
Lúc đầu, cô có chút ngạc nhiên, nhưng phút chốc, vụt qua mắt.
Kiểm Diệc nhìn cô một lúc, rồi lại gục mặt xuống.
Nghê Tử không đi tới, mà là dựa vào cột đá nói: "Tớ tới đón cậu..."
Kiểm Diệc đưa tay lên, lắc lắc lon bia trong tay, sau đó đặt nó trở lại mặt đất.
Lại uống bia...
Nghê Tử đang đứng, mưa bên ngoài rơi xuống đất, nước bắn tung tóe lên mu bàn tay.
Kiểm Diệc vẫn duy trì tư thế cúi đầu một lúc lâu.
Mu bàn tay Nghê Tử dính đầy nước mưa, cô đưa tay lên lau những giọt nước trên mu bàn tay, hai chân cũng bởi vì đứng lâu không đi, cho nên có chút tê.
Cô chống cột đá đứng thẳng, di chuyển hai chân, nhìn Kiểm Diệc vẫn ngồi bất động, nhấc chân muốn tiến lại gần.
... Không lẽ ngủ rồi?
Tư thế này thách thức giới hạn của con người còn hơn cả việc ngồi thiền.
Nghê Tử đi tới, ngồi xổm ở trước mặt cậu, duỗi tay quơ quơ dưới mặt cậu.
Cô chậm rãi quơ quơ vài cái, đột nhiên cậu nắm cổ tay cô, ngẩng mặt lên, thấy cô bị cậu dọa sợ, bả vai co rút lại, trợn to hai mắt.
Cậu nhếch khóe miệng cười.
Nghê Tử muốn rút tay về, lại vô thức ngả về phía sau, tức giận nói: "Cậu rốt cuộc có đi hay không?"
Kiểm Diệc nắm chặt cô, nói: "Sẽ ngã, đừng cử động."
"... "
Nghê Tử sững người không dám nhúc nhích nữa, mặt đất ướt đẫm, nếu bị ngã coi như xong...
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đến 10 centimet.
Nghê Tử cảm thấy an nguy của bản thân đang nằm trong tay cậu.
Mắt Kiểm Diệc vẫn luôn dừng ở giữa hai lông mày của cô, ở gần cô, nên xoang mũi có thể ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, không biết đó là mùi gì, nhưng nó có mùi rất dễ chịu, rất muốn...
Một nửa không khí mà Nghê Tử hít vào phổi chính là hơi thở mà cậu thở ra "Cậu... Có thể giúp tớ một tay được không?"
Kiểm Diệc giơ bàn tay còn lại của mình và vươn về phía cô, hoàn thành hành động bị cô làm gián đoạn trong tòa nhà bỏ hoang đêm hôm đó, lòng bàn tay nâng cằm cô lên.
Nghê Tử nhìn sắc mặt của cậu, chậm rãi tiến lại gần.
...
Nghê Tử có cảm giác tiến thoái lưỡng nan [4], đầu óc đột nhiên ngắt tín hiệu, cả người như bất động, hơi thở ấm áp của cậu phả vào mặt cô, giống như thuốc mê của người Mông Cổ, cô dứt khoát nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ, chờ cậu...
[4] Tiến thoái lưỡng nan: rơi vào tình cảnh éo le, không biết tiến hay lùi.
Đại khái...Đi dạo một vòng Thiên Đình lâu như vậy, cũng không như mong đợi, cảm giác môi kề môi.
Nghê Tử nhanh chóng mở mắt ra, gần ngay trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt ngàn năm trầm tĩnh không gợn sóng.
Ngón tay cái của Kiểm Diệc xoa xoa khóe miệng cô rồi buông ra, tay còn lại không ngừng kéo cô, anh cẩn thận ngồi thẳng người, nói: "Cậu ở xa quá, tôi với không tới."
...Cổ của cậu gần như bị gãy
Khóe miệng Nghê Tử giật giật, tức giận, thô bạo mà nhìn chằm chằm mặt đất ẩm ướt, chỉ muốn lao vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.