Lúc Kiểm Diệc im lặng thì có thể im lặng suốt đoạn đường, Nghê Tử đi cùng cậu thực sự cảm thấy rất buồn chán, không được tự nhiên, hơn nữa cậu còn cầm điện thoại chơi game.
Nghê Tử đi hai bước liền đưa mắt nhìn cậu một cái, nhìn đến nỗi cô không thể đi đường tốt được.
Kiểm Diệc ngẩng mặt lên, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô "Cậu đi được không đấy?"
Vẻ vô tội và bất lực của Nghê Tử chiếm một nửa khuôn mặt cô "Đương nhiên là được."
"Vậy cậu nhìn tớ làm gì?" Kiểm Diệc dừng bước, nhìn sườn mặt cô.
"Tớ sợ cậu bị ngã" Nghê Tử chỉ tay về phía mặt đường "Cậu xem trên mặt đất toàn đá và cành cây, tớ định hỏi cậu, cậu đi được không? Đi đường còn chơi game làm gì? Này mẹ tớ thấy, bà ấy..."
Kiểm Diệc im lặng chờ cô nói tiếp, nhưng cô bỗng nhiên không lên tiếng "Cô ấy có thể làm gì?"
"Bà ấy sẽ không quan tâm cậu là ai, nhất định sẽ dạy dỗ cậu." Nghê Tử tiến lên hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói: "Nếu trên đường không có tiểu Từ dắt cậu, cậu cũng không sợ nguy hiểm gì sao?"
"Mặc cho số phận." Kiểm Diệc giọng điệu nhẹ nhàng, nghe không phân biệt được thật giả.
Ở cổng trường đang có sao đỏ đứng làm nhiệm vụ, một nam một nữ.
Bởi vì đưa Kiểm Từ đến trường học nên mất chút thời gian, hiện tại đã là cao điểm của trường học.
Đa số học sinh không ở lại trường là học sinh năm nhất cấp 3, một nửa là năm 2 cấp 3 và hầu hết năm 3
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184720/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.