Sáng thứ 5, lớp 6 có tiết lịch sử của thầy Dương - chủ nhiệm lớp, vì là tiết của thầy chủ nhiệm nên không khí học tập trong lớp rất năng nổ, thể hiện rất rõ sự tích cực để qua mắt giáo viên.
Kiểm Diệc ngồi ở hàng áp chót phía sau vì vì thân hình cao lớn.
KTrên thực tế, trong toàn bộ lớp học, ba bốn hàng ghế từ phía sau bài chỗ ngồi về cơ bản là học sinh cá biệt, ngày thường đi học đều mang tinh thần sa sút, Kiểm Diệc bị mắc kẹt trong đó, có thể nói là người ưu tú duy nhất trong mười ngàn tên cặn bã.
Nhưng cũng vì sự hiện diện của anh, đã đóng một vai trò ức chế phần nào.
Ngày thường đám người ngồi sau ầm ĩ như thế nào anh đều mặc kệ, nhưng một khi tiếng ồn ào này ảnh hưởng đến sự chú ý của anh thì phải quản.
Trong lớp, Thầy Dương chỉ lấy nửa viên phấn trắng ghi bài lên bảng đen, anh quay người lại, người ngồi sau bắt đầu giở trò, giấy bay đầy trời, tất cả đều tránh phi trúng Kiểm Diệc.
Người phía sau bị trúng mấy lần, liều mạng kêu cứu: "Kiểm Diệc, cậu quản đi, tớ xin cậu, làm ơn, làm ơn..." Hắn van xin nửa ngày, lại bị ném hai cái.
Kiểm Diệc dựa vào lưng ghế, nghe thấy từng âm thanh va trạm của những viên giấy, anh nhìn thoáng qua bục giảng thầy Dương vẫn đang quay mặt vào bảng viết, anh thổi một tiếng còi.
Thầy Dương lập tức xoay người lại, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm phía dưới, nói: "Ai thổi còi!! Vừa rồi ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bui-ham-tu-diep/1184703/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.