Hai người sóng vai đi ở trên thảo nguyên, trăng treo nghiêng phía chân trời, hình như cũng ở trong tay. Lều nỉ nhà Tái Hãn 12 tấm vách đang ở trước mắt, Xích Na phất tay một cái với nàng, "Ta đi về, nhớ mai tới lều lớn tìm ta."
"Xích Na."
"Cái gì?"
"Ngươi trở về giải thích thế nào?"
Hắn sờ sờ loan đao trong ngực, nghiêng đầu, "Không biết, nếu không ngươi tạm thời thay ta bảo quản một chút là được."
Mai Bạn nhận lấy cây loan đao kia, "Nếu mà ta không trả?"
Xích Na buông lỏng tay cười nói: "Ngươi muốn nó có thể có tác dụng gì, đao này vừa nhỏ vừa cùn, chỉ là vỏ đao đẹp mắt một chút, đến cả cắt thịt bò cũng không cắt được."
Mai Bạn không nói gì nữa, Xích Na khoát khoát tay rời đi, còn đang suy nghĩ đá vân mây trong nhà đã nhét vào chỗ nào rồi. Vừa về tới lều nỉ thì bắt đầu lục lung tung, cho đến khi lục ra một khối đá vân mây hoàn chỉnh lúc này mới đặt nó ở lông cừu bên cạnh, bắt đầu ngủ, cả đêm ngon giấc.
"Xích Na, có một người phụ nữ Trung Nguyên ở bên ngoài nói là tìm..."
Ngoài lều nỉ truyền tới tiếng Tát Nhân, Xích Na cầm đá vân mây chạy đi, quả nhiên thấy nàng đứng ở cách đó không xa, dắt ngựa, vẫn là cả người áo trắng sạch sẽ như cũ.
Có phải lấy đá vân mây đến tay thì nàng sẽ trở về Trung Nguyên hay không? Xích Na đột nhiên cảm thấy không thoải mái, có chút khó chịu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bep-ven-ho/2881492/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.