Phấn hoa tuyết, phấn trứng ngỗng, hương vị theo gió, phủ kín trang sức màu đỏ; tâm tư linh lung, có thất khiếu, miệng lưỡi bén nhọn, mắng tỉnh người mê tâm.
So với phấn xoa má và phấn phẩm xanh đen vẽ mày, phấn trang điểm thoa vào mặt đối với phần lớn đàn ông mà nói gần như có thể coi như là không thể thiếu. Ai không muốn có da thịt nõn nà, có điều không phải mỗi người đều là trời sinh quyến rũ, cho nên phấn trang điểm này đã trở thành biện pháp bổ cứu. Chủng loại phấn trang điểm rất đa dạng, giá tiền cao thấp không giống nhau, cho dù là đàn ông gia đình phú quý hay là nhà nghèo bình dân đều thích dùng.
Phấn trang điểm chẳng những vô cùng mịn, hơn nữa thêm vào các loại mùi hoa, trải qua nhiều thời gian cũng được gọi là hương phấn. Cho dù là thoáng thoa lên một chút ở trên mặt, thêm vào chút mùi thơm, cũng làm cho người ta như uống Cam Tuyền, tim gan đều sướng.
Dĩ nhiên, không phải mỗi người đều là như thế, nói thí dụ như lúc này Đại thiếu Mai gia đang nằm ở trên giường không ngồi dậy được.
Thượng Quan Phức đang ngồi ở mép giường nàng mắt trợn trắng, hắn là người làm hương phấn, cũng không phải là đại phu. Hơn nữa, hắn nhớ không lầm, vị Mai Đại thiếu này lại vô cùng phản cảm đối với mùi trên người hắn.
Thượng Quan Phức không chỉ làm hương phấn, phấn, son môi, son lông mày, phấn vẽ lông mày, hoa điền, nước vỏ bào (nước vỏ cây đu dùng để chải đầu),phàm là đồ trang điểm của đàn ông thì hắn đều làm, có điều sở trường nhất cũng nổi danh nhất là hương phấn.
"Đợi chút, các ngươi là nói, nàng phản ứng lớn nhất đối với mùi phấn hoa quế ta làm, phải bắt được ong mật thụ phấn cho hoa quế, dùng nọc ong chích huyệt vị quanh người nàng, trị chứng dị ứng của nàng?"
"Quả thật là như thế." Sau lưng còn ba người đứng, Mai An, Tần Mặc và một đại phu, Mai Bình và Mai Kế đang ở gần cửa.
Hắn nhún vai một cái, "Hoa quế theo tin tức tương truyền tháng mười nở hoa, ong mật ở đâu ra?"
Mai An cau mày, "Làm sao lại không có? Hiện tại chính là mùa xuân, không thể nào sao?"
Thượng Quan Phức xoay người, không nhịn được lại muốn mắt trợn trắng, bà cụ này thật đúng là ngũ cốc cũng không phân biệt được, tay chân không chăm chỉ, ngay cả chuyện mùa màng cũng muốn chen tay vào, "Ta nói là mộc tê hoa, chính là hoa quế, mùa này, ai cũng lần không ra được. Nếu bà có bản lãnh khiến hoa quế nở vào mùa xuân bà đi là được rồi, ta lại không ngăn bà."
Không ai đáp lại, hắn tiếp tục nói: "Còn nữa, ta đói rồi, các ngươi chính là đối đãi với khách như thế à?"
"Thượng Quan công tử, mời tới bên này." Mai Kế dẫn hắn đi ra ngoài.
Người phía sau nhất thời cũng không có lời nào để nói, không lâu lắm rời khỏi gian phòng. Thượng Quan Phức đi theo Mai Kế đi tới cổng tò vò cửa viện, lại ngừng lại, Mai Kế xoay người lại hỏi: "Không phải công tử đói bụng?"
"Không muốn ăn ở chỗ này, các ngươi vô duyên vô cớ dẫn ta tới nơi này, hiện tại ta phải về."
"Chứng bệnh của đại thiếu bởi vì hương phấn mà nổi lên, mà ngươi tinh thông nhất ở đây, lão chủ tử có lệnh, kính xin Thượng Quan công tử ở tạm trong phủ."
Hắn trợn mắt nhìn Mai Kế một cái, "Ở tạm ở tạm, nói đúng là đơn giản, vậy cửa hàng của ta, phụ thân ta làm thế nào?"
"Mai gia cũng sẽ bồi thường tất cả tổn thất của cửa hàng công tử, hơn nữa đã mời người thông báo phụ thân công tử." Nàng đưa một tay ra, "Lan uyển đã thu dọn thỏa đáng."
Khách viện Ngũ thụy, Tùng, Trúc, Huyên, Lan, Thọ thạch, Lâm Xước đang ở tại Tùng uyển, Trình Lăng ở Trúc uyển, cửa của một gian phòng Huyên uyển khung bị hư, còn chưa sửa xong, vì vậy hắn được thu xếp đến Lan uyển.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, Thượng Quan Phức đứng ở trước phòng trong tiểu viện duỗi lưng một cái. Tối hôm qua ngủ đúng là không tệ, có điều ở chỗ Mai gia này thật sự là không có việc gì, gãi đầu, đảo tròn mắt, nếu người ta đã mời hắn tới, hắn sẽ ra thêm chút sức là được.
Ra khỏi khách viện, hắn đi một mạch đến Hạm Đạm viện, vừa nhấc mắt vừa vặn thấy hộ vệ ngày hôm qua ngăn hắn lại kia, "Này, ngươi giúp ta một việc."
"Công tử mời nói." Mai Kế khom người nói.
"Ngươi đi lấy ít thứ trong cửa hàng của ta." Hắn không để ý Mai Bình trừng mắt lên, đẩy cửa phòng Mai Kỳ ra, tự mình đi tới ngồi xuống trước bàn đọc sách, chấm bút no mực, lưu loát viết tràn đầy một trang giấy, thổi khô xếp lại, "Ngươi đưa cho phụ thân ta xem cái này, ông tự nhiên biết ta muốn cái gì, sẽ thu dọn đưa cho ngươi tới đây."
Mai Kế nhận lấy ra ngoài, thế nhưng hắn lại không có ý muốn đi, Mai Bình đứng ở ngoài cửa, "Hắn muốn cái gì?"
"Không biết." Nàng lắc đầu, "Ta sẽ trở lại rất nhanh, ngươi coi chừng Đại thiếu." Nàng nhỏ giọng, "Ta vừa thấy hắn thì có một loại dự cảm chẳng lành."
"Dự cảm gì?"
Trên mí mắt Mai Kế giật giật, "Cũng nói không rõ ràng lắm, tương lai bi thảm của đại thiếu."
"Lung ta lung tung." Mai Bình vỗ một cái ở sau lưng nàng, vỗ vào thắt lưng, "Đi nhanh về nhanh, ta trông coi."
***
Lúc Mai Kỳ tỉnh lại, chính là trước trưa ngày này, mặt trời đang tươi đẹp, vừa mở mắt thì thấy trong phòng mình thêm một bóng dáng không nên tồn tại, cả người áo đỏ, giày đỏ, chỉ ở cổ áo may hai đường viền màu nhạt, một đầu tóc đen dài vô cùng bóng mượt, sợi tóc nhìn qua cũng mềm mại hơn so với người bình thường, dùng cây trâm vấn lên đâu vào đấy, cùng là vấn búi tóc lên nhưng mà không thấy một chút phong độ tao nhã, hơi nghiêng, ngược lại có vẻ có mấy phần dí dỏm. Mai Kỳ nhớ tới Trình Lăng, ngược lại cảm thấy búi tóc này làm cho nàng càng thêm vừa mắt.
Người áo đỏ kia có lẽ là đã nhận ra tầm mắt của nàng, quay đầu lại, lông mày của hắn rất nhạt, dùng phấn phẩm xanh đen vẽ hai đường lông mày hàm khói, trên môi cũng bôi son môi màu đỏ thẫm mỏng, không tính là đậm, nhưng ở cái nhìn của Mai Kỳ đúng lúc bị ánh nắng chiếu lại, người này lại hiển thị rõ tươi đẹp ồn ào.
Không phải đẹp tục, chữ tục này không hợp với hắn, xinh đẹp là xinh đẹp phách lối. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, nàng cũng biết, kia chẳng qua là một tấm mặt nạ hắn dùng để bảo vệ mình. Giống như lúc nương và phụ thân vừa mới đi, nàng đã học được dùng lạnh lùng để ngụy trang mình, dần dà, mặt nạ đã không còn là mặt nạ, đã sớm hòa làm một thể với bản thân nàng.
"Ngươi đã tỉnh." Hắn mở miệng nói, có chút hả hê.
"Sao ngươi lại ở trong đây?"
"Mai đại thiếu lại vẫn nhớ tới ta, thật là thụ sủng nhược kinh." Hắn lắc đầu liên tục, nhưng không đến gần, cách giường nàng một khoảng cách khá xa.
"Cho dù ngoài đường ai bị người mắng to, cũng sẽ không dễ quên như vậy." Nàng từ từ ngồi dậy, giọng nói nghe ra không phải có sức lực lắm, "Mai Bình đâu?"
"Đại thiếu là đang châm chọc ta?"
"Ta châm chọc ngươi?" Mai Kỳ không hiểu nói.
"Ngoài đường phố mắng chửi người, cử chỉ phu ngang ngược, Đại thiếu lại là ý này?" Hắn đến gần một bước, Mai Kỳ không chú ý tới, chỉ là lắc đầu, cất giọng kêu hộ vệ của mình ngoài cửa.
"Đại thiếu, ngươi đã tỉnh." Nàng vui mừng vào cửa, Mai Kỳ không có sức gật đầu một cái, "Ta cực kì đói, giờ gì?"
"Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Đại thiếu, ngươi nằm trước, ta sẽ đến phòng bếp."
Mai Kỳ còn muốn nói điều gì, nàng đã chạy mất bóng như một làn khói. Nàng dựa vào đầu giường, Thượng Quan Phức nghiêng đầu một chút, "Ngươi có khẩu vị ăn đồ à?"
"Chính là không có, chỉ muốn uống chút cháo trắng, chưa kịp nói với nàng ấy." Hai mắt nàng nhắm nghiền, dường như nói những lời này đã rất là tốn sức.
Bao gồm tại sao chàng trai này lại xuất hiện ở trong phòng nàng, tạm thời nàng cũng không lo hỏi nữa.
***
Mai Bình không có gì đúng mực, trong phòng bếp đại nương tay cầm muôi lại rõ ràng Mai Kỳ vừa mới tỉnh dậy khẩu vị khẳng định rất kém, chuẩn bị cho nàng một chén cháo đậu xanh, một chén cháo bí đỏ, còn có mấy đĩa thức ăn thanh đạm với cháo.
Mai Bình thu dọn khay đi ra ngoài, trước khi đi không quên liếc nhìn bóng dáng vẫn đâm ở trong phòng, rất muốn lườm hắn đi. Nàng chân trước mới vừa đi, Mai Kế chân sau đó liền trở lại, đưa một cái bọc lớn cho Thượng Quan Phức, "Công tử, đều ở nơi này."
"Cảm ơn." Hắn nhận lấy, lấy chỗ bọc ra ở trên bàn sách của Mai Kỳ, Mai Kỳ nhìn hắn bày ra từng hộp một ở trên bàn giống như là bày quầy, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"A, quên nói cho ngươi biết, phấn hoa ngươi dị ứng, nhất là đối với hoa quế. Nghe nói dùng ong mật chích huyệt có thể trị hết, có điều lúc thu vàng tháng mười hoa quế nở thì có thể đã không tìm được ong mật rồi. Cho nên," Hắn nhíu mày chỉ chỉ một loạt hộp sứ trên bàn, "Ta đã giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, lại thay ngươi thử xem một chút, còn có loại phấn hoa nào sẽ làm cho ngươi phản ứng lớn như thế." Hắn cố ý không có ý tốt tăng thêm giọng điệu câu đưa lên tây thiên kia. Chung sống mấy canh giờ, Mai Kỳ cũng đại khái biết hắn răng nanh đầy miệng, không nói ra được lời gì tốt.
"Nọc ong chích huyệt." Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, từ bắt đầu Nguyên tiêu năm trước, mình rời nhà tròn một năm. Thứ nhất là vì tìm nguồn gỗ Tê Phượng, bởi vì gỗ Tê Phượng sinh trưởng khó khăn, cũng không nhiều mảng lớn rừng cây, đại thụ cứng cáp có tuổi càng ít hơn. Mà thứ hai, cũng vì tìm kiếm danh y trị bệnh lạ của mình là vừa đụng chạm vào đàn ông sẽ nổi lên mẩn đỏ, nhảy mũi.
Bởi vì bệnh lạ này của mình, cho nên hắn luôn luôn cách đàn ông xa xa, người trong nhà đều biết, gần đây cũng không thể đến gần nàng trong vòng ba thước.
Có điều gần đây lại gặp một chuyện lạ, hôm đó dẫn theo Mai Sóc, Lâm Xước đến Hoàng phủ. Trong bữa tiệc, hắn đột nhiên đứng dậy đụng phải mình, vậy mà nàng cũng không có phản ứng gì, cho tới khi kinh ngạc rơi xuống ly rượu của mình. Nhưng sau đó bị tiểu thị đi lên dọn dẹp, vừa tới gần, nàng lại bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Vì vậy nàng cũng bắt đầu nghi ngờ, chứng bệnh của nàng cũng không phải nhằm vào đàn ông, mà là thứ gì khác.
"Ngươi nói là dị ứng phấn hoa?"
"Không phải là lời của ta nói, người trong nhà của ngươi nói. Lại nói, ta cũng từng gặp vài người dị ứng phấn hoa, có điều chưa từng thấy nghiêm trọng thành ra dáng vẻ như ngươi vậy." Hắn giơ lên một cái hộp trong tay, "Ngươi muốn thử xem loại đó trước, đều là hoa nở hai ngày nay, sơn chi như thế nào?"
"Không cần."
Thượng Quan Phức ngẩn ra, nàng đã kêu hai hộ vệ của nàng vào cửa, "Nếu muốn dùng nọc ong, thì bây giờ đi bắt ong ngay."
"Không được. Ngươi cho rằng cái này có thể tùy tiện dùng sao? Ong mật thụ phấn khác nhau, dạng nọc ong cũng khác nhau, như vậy quá nguy hiểm, chỉ có phấn hoa làm cho ngươi phản ứng lớn nhất, mới dùng được nọc ong tương ứng."
"Tại sao?"
"Không vì sao cả, chính là như vậy." Hắn trợn trừng mắt, người phụ nữ này, thật đúng là không biết sống chết.
"Nếu không vì sao cả, vậy hiện tại cứ đi bắt ong."
Hai người hộ vệ kia thật sự xoay người rời đi, hắn ném hộp sứ về trên bàn, "Ngươi muốn tìm chết thì ngươi đi được rồi? Ai quản ngươi?"
Hương phấn rơi ra, phân tán ở trong phòng, nàng đột nhiên ho khan mấy tiếng, Thượng Quan Phức cười lạnh nói: "Không chịu nổi?"
Nàng thở hổn hển, nhất thời im lặng, chỉ nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, mặt mày lạnh nhạt lại có một chút không có sức. Khác với trước kia, lần này không phải là không có sức bởi vì thân thể sau dị ứng, mà giống như là một loại tuyệt vọng mà thời gian dài mang tới.
Hắn giật mình, đây là Mai Đại thiếu sao? Lại có thể lộ ra ánh mắt bất lực như vậy.
Có lẽ là Mai Kỳ phát hiện mình nhất thời luống cuống, che miệng làm bộ ngáp một cái, hai mắt nhắm nghiền, thật lâu sau mới nghe thấy hắn hiếm khi dịu dàng mở miệng, "Nếu như ngươi cực kỳ nhạy cảm đối với loại hoa phấn này, nọc ong đi xuống khả năng chữa khỏi cũng rất lớn. Những thứ khác có lẽ chỉ là phí công vô ích, ngươi cũng càng có khả năng dị ứng đối với loại nọc ong đó, dù sao trong bản thân nọc ong cũng chứa mật hoa."
Nàng rốt cuộc mở mắt ra, "Đa tạ, có điều, không sao."
Hắn phẩy tay áo bỏ đi, "Đã như vậy, vậy xem ra ta cũng không cần thiết ở lại chỗ này."
Mai Kỳ nhìn bóng lưng hắn rời đi, kéo ra một nụ cười khổ. Nàng đây là làm sao, làm sao lại dễ dàng mất tâm trí ở trước mặt chàng trai này như vậy.
Hắn không đóng cửa lại, mùi hương phấn lượn lờ đã dần dần tan hết, trước cửa sổ dưới ánh mặt trời, còn có thể thấy rõ ràng vô số bột phấn bay múa ở trong vầng sáng. Suy nghĩ của nàng trở lại trước đây thật lâu, từ từ đi tới nguyên tiêu một năm trước.
Nàng còn nhớ rõ khi đó chính là giờ tý, giờ tý mười lăm tháng giêng, lầu cuối Quỳnh Ba lâu cửa sổ mở rộng ra, cúi đầu còn thấy tuyết đọng trên nóc phòng viện, nàng úp tay phải ở trên bệ cửa sổ, "Đại thiếu, khuya lắm rồi."
"Tối nay ta sẽ ngủ ở nơi này, sáng sớm ngày mai lên đường." Nàng đưa tay kéo cửa sổ lên, "Mai Bình, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi."
"Dạ, Đại thiếu."
Nàng xoay người lại đi tới trước giường êm, ôm lấy mền để nguyên quần áo mà nằm.
Hôm nay là nguyên tiêu, vốn nên là ngày đoàn viên, đáng tiếc, cái nhà này đã bao lâu không cùng nhau yên ổn trải qua một nguyên tiêu rồi. Trước đó còn có thể cùng nhau chơi đùa ầm ĩ với lão Nhị, lão Tam ở trong viện của mình, nhưng kể từ khi nàng bắt đầu gánh vác cái nhà này, ngay cả ngày như vậy cũng đã đi xa.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng bóng tuyết, ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi người trên giường êm, hơi nhíu lông mày, cho dù ở trong giấc mộng, hình như cũng rất lo lắng.
Mãi cho đến trước đây không lâu, nàng mới biết, ngay vào buổi tối đó, bọn hộ vệ say rượu dựa vào thân thể lẫn nhau buồn ngủ, hai bóng người một trước một sau bay qua tường rào Mai gia, nghênh ngang rời đi, cũng không có phát hiện đối phương.
Vụn hương phấn vẫn còn đang không ngừng toát ra, nàng càng thêm mệt mỏi nhắm mắt lại, cái nhà này, ngay cả bọn họ cũng không muốn giữ lại rồi.
Thật ra thì nàng nên biết, nãi nãi độc đoán ngang ngược đã dồn Mai Triều và Mai Sóc đến ranh giới cuối cùng, thậm chí Mai Sóc đã từng hỏi nàng: "Nếu như có một ngày, ta cũng bị buộc đi lên con đường cũ của nương, lão Đại, có phải đến lúc đó tỷ mới có thể thả ta rời đi hay không?"
Nàng cũng không ngờ, lão Tam vậy mà, nàng ấy không thể nào buông Mai gia mặc kệ, buông tha không để ý tới bốn xưởng lớn, mặc cho họ tự sinh tự diệt, những thứ này cũng là tâm huyết của mẫu thân.
Hơn nữa, còn có Trình gia kia, mắt nhìn chằm chằm, nhiều năm như vậy, mỹ nhân kế một chiêu không được lại tới một chiêu, chưa từng dừng lại.
Mai Kỳ đột nhiên cảm thấy mệt quá, một tay nàng đè huyệt Thái Dương. Có lẽ, những thứ hương phấn này cũng làm thân thể nàng kém đi.
***
Mấy ngày sau, rốt cuộc Mai Sóc không nể mặt mũi Mai An, rời nhà.
"Đại thiếu, chúng ta bắt rất lâu, đã bắt được vài con như vậy."
Trong tay Mai Bình cầm một túi lưới, có thể thấy bên trong có mấy con ong vò vẽ.
Mai Kỳ cúi đầu nhìn qua mấy lần, không nói gì, "Hắn đâu?"
Mai Bình lắc đầu, hôm đó Thượng Quan Phức lừa Lâm Xước ra ngoài, nhưng ngày hôm sau không biết làm sao lại bị Đại thiếu dẫn về. Hắn nói kháy hai tay chống nạnh đứng ở trước khách viện, vậy mà bản thân Đại thiếu một chữ cũng không dám trả về.
Nàng lắc đầu một cái, cố gắng đuổi đoạn lý do thoái thác tương lai bi thảm của đại thiếu của Mai Kế trước kia từ trong đầu ra ngoài.
"Những thứ này đặt trước ở đây đi, ta không rãnh làm việc này."
"Đại thiếu muốn đi lên xưởng?"
"Ừ." Một nhóm gỗ Tê Phượng lớn này là nàng tìm về được, tự mình đã kiểm tra, gần đây cũng không phải là mùa mưa dầm, xảy ra lớn sai lầm như vậy, cũng chỉ có một khả năng là bị người động tay chân.
"Trình Lăng ở đâu?"
Mai Bình kỳ quái nhìn nàng một cái, "Kể từ khi lão chủ tử nói muốn hắn gả cho Tam thiếu thì hắn chưa từng khỏi cửa phòng."
"Tốt lắm, ta biết rồi."
Nàng đi ra cửa phòng, không quá bất ngờ, thấy bóng dáng màu đỏ kia nghiêng người dựa vào đầu cầu, xé bánh màn thầu trong tay ném vào trong nước.
"Đại thiếu, sao hôm nay sớm như vậy?"
"Ta phải ra ngoài."
"Không bắt ong mật hả?"
"Mai Bình và Mai Kế đang bắt."
"Đúng đấy, ngày hôm qua còn chọc vào tổ ong vò vẽ, thật sự là rất bản lãnh." Hắn nhíu mày, thật không biết hai người kia bắt ong vò vẽ làm cái gì, chẳng lẽ muốn dùng để chích chủ tử nhà mình? Vậy đoán chừng nửa cái mạng Mai Kỳ lại sắp không còn, "Đại thiếu, rốt cuộc ngươi định lúc nào thì thả ta đi?"
"Ta không có nhốt ngươi."
"Nhưng ngươi giữ đồ của ta."
Mai Kỳ đi qua trước người hắn, băng qua một bên khác của cầu, cách hắn một khoảng cách, "Ta có thể trả tiền cho ngươi."
Thượng Quan Phức rốt cuộc giựt giựt khóe miệng, đi theo phía sau nàng, "Cái người này, rốt cuộc lúc nào thì cũng bắt đầu trở nên không thể nói lý rồi? Ngươi có biết ta làm hương phấn đều cần những công cụ này, có tiền cũng không mua được hay không, coi như mua được, có thể so với chính mình dùng quen sao? Ngươi cho rằng mọi người đều như ngươi, của cải phong phú, không làm việc cũng có thể miệng ăn núi lở? Ta còn phải nuôi sống phụ thân và bản thân ta, ta đã không làm ăn thời gian rất lâu rồi, không có tiền vào sổ, chẳng lẽ ngươi nuôi ta?"
"Có thể." Bước chân nàng không ngừng, cũng không quay đầu lại. Thượng Quan Phức sửng sốt một chút, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì, chiếm tiện nghi của ta đúng không?"
Hắn cố ý tăng nhanh bước chân, một tay bắt đầu vai của nàng, nhược điểm của mình dễ dàng bị bắt như vậy, lại còn dám chiếm tiện nghi đầu lưỡi của hắn. Hắn mím mím môi, Mai Kỳ, tự ngươi tìm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]