Mặc dù phong hàn nghiêm trọng, sau cùng thừa dịp lúc mặt hồ còn chưa đóng băng, Mai Sóc vẫn đi ra ngoài hồ một chút. Lâm Xước ở nhà một mình, nghĩ lúc này phải làm bữa cơm trưa thật ngon.
Hắn ngước mắt nhìn giỏ trên xà nhà, cầm cái ghế đi vào, đạp lên cầm giỏ xuống, chỉ có một cái giỏ thế nhưng bên trong có chút thịt muối, ngoài ra chỉ còn lại một chút hạt thóc đầy đặn.
Hắn khó hiểu cầm những hạt thóc kia lên nhìn, từng hạt đầy đặn, rõ ràng là hạt thóc thượng hạng, tại sao nàng không đi xác?
Hắn để hạt thóc ở một bên, lại treo giỏ lên xà nhà. Hiện tại làm cơm trưa còn ngại sớm, hắn đi tới nhà chính, nhìn giường đệm đã sắp xếp lại sạch gọn, ánh mắt mê muội, trên mặt hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, ánh trên da thịt tái nhợt, càng trở nên xinh đẹp.
Đứng một lúc lâu, rốt cuộc hắn đẩy cửa phòng ra, đi ra bên ngoài, giọng nói a cũng đã có sương trắng. Lâm Xước nắm quần áo thật chặt, đi về phía nhà mình.
Gió thu luôn thích quét lá rụng, dưới tàng cây Phong lớn trước mặt quán rượu chất đống tràn đầy lá rụng màu đỏ thẩm, bị gió thổi bay bừa bãi, hắn lấy ra lá phong thổi tới trên mặt mình, thì gặp được chủ quán rượu kia đứng ở cửa, bên cạnh còn một người phụ nữ trung niên đang đứng, "Ôi, lão Mã là thật à?"
"Lừa ngươi làm gì?"
"Không ngờ, cái tên Mai Sóc kia vẫn còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-bep-ven-ho/2881353/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.