Trên đường đến trường, Ngư Tranh nhờ tài xế ghé đến cửa hàng bán đồ ăn sáng để mua đồ ăn cho Tiêu Cảnh Vũ. Sau khi được tài xế mua giúp, tranh thủ thời gian ngồi trong xe cô còn thúc giục anh ăn bù cho bát mỳ ở nhà.
Tài xế mua thêm cafe lên xe sau, vừa thấy Tiêu Cảnh Vũ định ăn bánh mỳ trong xe, sợ bám mùi và rơi vãi vụn bánh khiến Ngư Tranh vốn ưa sạch sẽ khó chịu, thế nên ông đã vội vàng quay xuống nhắc nhở. Tuy nhiên, Ngư Tranh đã nhanh hơn thận trọng lắc đầu ngỏ ý không cần, khiến cho tài xế vừa nghi vừa ngờ trước sự thiên vị đặc biệt này của cô.
Khi xe dừng tại cổng trường thì bầu trời bên ngoài đã trong xanh trở lại, Tiêu Cảnh Vũ bước xuống xe trước, nhưng anh không đi vào cổng mà nán lại chờ Ngư Tranh.
Ngư Tranh xuống xe sau, vừa mới định đặt chân xuống đất đã theo phản xạ rút lại. Cô ngước đầu nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ đứng cách đó vài bước chân, chợt hỏi: “Cậu ăn no chưa?”
Tiêu Cảnh Vũ không nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.
Ngư Tranh không nói gì nữa, bỗng hạ tầm mắt xuống mặt đất ngay dưới chỗ cửa xe. Tiêu Cảnh Vũ theo ánh mắt của cô nhìn xuống, nhận ra là do vũng nước đang cản lối, đầu óc anh lập tức sáng suốt trông thấy.
Dẫu sao Ngư Tranh mặc váy ngắn, không thể vô tư nhảy qua vũng nước giống như Tiêu Cảnh Vũ vừa nãy. Anh hiểu ý liền quay trở lại, hai chân dang rộng đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoet-vach-treo-tuong-leo-giuong-deo-em/2557237/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.