Lăng Vi cầm di động nâng váy bước đến bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, trên mặt lộ vẻ đề phòng nhìn người đang ngồi ở trên mặt đất.
Cô mặc một thân trang phục cổ đại, đứng ở trong một nơi cổ kính như thế này, trên tay lại cầm chiếc điện thoại Iphone đời mới nhất, nhìn bộ dáng này lại không khiến người ta có cảm giác rối loạn thời đại.
Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy bộ dáng thở hổn hển này của cô lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười, “Sao lại chạy tới tìm anh?”
“Đúng lúc em ở gần đây, nơi này quá lớn, không cẩn thận chút thôi là sẽ bị lạc đường.” Lăng Vi nói xong lại quay đầu qua nhìn người đang ngồi trên mặt đất, nhíu mày nói: “Kỳ Kỳ, trên mặt đất lạnh như vậy, cô không muốn đứng dậy sao?”
Người phụ nữ ngã trên mặt đất đúng là Kỳ Kỳ ăn vận đáng yêu, thời tiết đang lạnh mà cô ta lại mặc quần áo mỏng manh như vậy, áo lông váy ngắn, ngay cả áo khoác cũng không có, cô nhìn mà lạnh thay cô ta, Kỳ Kỳ nghe thấy Lăng Vi gọi tên mình thì cũng rất bất ngờ, kinh ngạc hỏi cô: “Chị biết em sao?”
“Không phải hôm trước cô tới phỏng vấn sao?” Lăng Vi đứng ở bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, nhìn cô ta từ trên xuống, phản xạ có điều kiện mà nổi lên cảm giác ghê tởm khi nhìn thấy cô ta.
Kỳ Kỳ bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy thẹn thùng, giả bộ gian nan đứng dậy, sau khi đứng lên còn chao đảo thân thể, bước đi còn diễn đến nơi đến chốn, kỹ thuật diễn thật sự rất được.
Lăng Vi đè suy nghĩ muốn trợn trắng mắt xuống, nói: “Nếu thật sự rất nghiêm trọng, vậy tôi gọi điện thoại kêu 120 giúp cô.”
“Không…… Không cần.” Kỳ Kỳ bị dọa nhảy dựng, vội vàng lắc đầu, vừa rồi cô ta cũng chỉ làm bộ bị trẹo chân, muốn tranh thủ sự đồng tình của người đàn ông trước mắt, nhưng không ngờ người đàn ông này lại là một người không có lương tâm, nhìn thấy cô gái đáng yêu như vậy té ngã cũng không biết đỡ lên, hoàn toàn không diễn theo kịch bản gì cả.
Lăng Vi lại hỏi cô ta: “Cô vào đoàn chưa?” Ngày đó rõ ràng cô đã dặn Trần Tiểu Nhược đi nói với Lý Ý đừng nhận người này, sao hôm nay cô ta còn xuất hiện ở đoàn phim?
Kỳ Kỳ lắc đầu, thất vọng nói: “Ngay cả sản xuất Lý em cũng chưa nhìn thấy, chị ấy chỉ kêu người lại nói với em là em không thích hợp thôi.”
“Nếu không được vào đoàn, vậy sao cô còn tới đây?” Lăng Vi nghi hoặc hỏi, đoàn phim là nơi không cho người ngoài ra vào, cái cô Kỳ Kỳ này lại có thể tự do ra vào, rốt cuộc là ai cho cô ta đi vào?
Kỳ Kỳ chớp đôi mắt to, bĩu môi nói, “Em muốn đi gặp sản xuất Lý, nói không chừng sau khi chị ấy nhìn thấy em lại cảm thấy em thích hợp thì sao? Lăng Vi, chị có thể giúp em hay không?”
Lăng Vi cười lạnh ở trong lòng, nghĩ thầm người không cho chính là tôi, sao tôi có thể giúp cô được.
Không đợi Lăng Vi mở miệng, Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh cô đã mở miệng nói: “Cô đi đi, tôi không đồng ý cho cô vào đoàn.”
Kỳ Kỳ trừng mắt, “Tại sao anh lại không đồng ý? Bởi vì tôi đụng trúng anh một chút thôi sao?”
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh, “Nói như vậy, ngay từ đầu cô đã biết tôi là ai?”
“Tôi……” Kỳ Kỳ lập tức nghẹn lời, không ngờ cô ta nhất thời nóng vội lại để lộ ra chân tướng trước.
“Nếu cô không quen biết tôi, thì cô phải nên hỏi: Vì sao lại cần anh đồng ý? Mà không phải là: Tại sao anh lại không đồng ý.” Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói: “Muốn biết vì sao tôi không đồng ý không? Chính là bởi vì cô rắp tâm bất lương.” Lại còn dùng cách thức xưa cũ như vậy để chế tạo tình huống ngẫu nhiên gặp mặt nữa chứ, đây là cách nữ chính xuất hiện trong nhiều bộ phim truyền hình đi!
Kỳ Kỳ lập tức phản bác: “Tôi không có, vừa rồi tôi thật sự sốt ruột muốn đi gặp sản xuất Lý, cho nên mới vô tình đụng vào anh, tôi cũng thật sự bị trẹo chân mà.”
Kỳ Kỳ nói xong, hốc mắt cũng đỏ lên, giống như bị đã chịu ủy khuất vô cùng lớn vậy. Chuyện tới nước này, cô ta cũng chỉ có thể cắn chết chuyện mình thật sự bị trẹo chân mà thôi.
Nhưng mà……
Tạ Thanh Nghiên nói: “Vậy tôi kêu trợ lý đi theo cô nghiệm thương, xem có phải thật sự bị trẹo rồi hay không.”
Luận về chơi kịch bản, ai có thể chơi lại ba Tạ?
Kỳ Kỳ:……
Có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không! Tổng tài bây giờ đều lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo như vậy sao?
Kỳ Kỳ mím chặt môi, đỏ mặt nói: “Tôi…… Tôi không có việc gì, thật đó.”
Tạ Thanh Nghiên không lưu tình chút, nói: “Không có việc gì mà vẫn luôn muốn tôi đỡ cô, còn nói cô không rắp tâm bất lương?”
Kỳ Kỳ:……
Mẹ ơi, nơi này có một tổng tài khi dễ người ta, lại còn không có chút phong độ nào, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho người ta! Oa oa oa……
Nghe đến đó, Lăng Vi cũng đoán ra được đại khái, không khỏi cười lạnh nói: “Kỳ Kỳ, cô làm rất được nha, lúc trước cô nói mình là fan của tôi, vậy không thể không biết tôi và anh Tạ mới vừa lãnh giấy kết hôn không lâu, vậy mà hôm nay cô lại ở đây diễn trò như vậy, rốt cuộc là muốn gì đây?”
Kỳ Kỳ:……
Hai người này đang định phối hợp đánh kép sao?
Lăng Vi cuối cùng nói: “Cô Kỳ, cô vẫn nên trở về đi, sản xuất Lý cảm thấy cô không thích hợp với nhân vật đó chắc là đã có suy tính của mình, dù sao đoàn phim của chúng tôi vẫn rất coi trọng nhân phẩm, tạm biệt!”
Nói xong lời này, Lăng Vi cũng không liếc nhìn cô ta một cái, dắt tay Tạ Thanh Nghiên xoay người đi đến phim trường.
Để lại Kỳ Kỳ ngây ra như phỗng, lần này cô ta đã hoàn toàn đắc tội người đầu tư lớn nhất và nữ chính của bộ phim rồi, xem ra cô ta thật sự đã không còn cơ hội vào đoàn.
Tạ Thanh Nghiên nhìn ra tâm trạng của Lăng Vi không tốt, cũng không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng để cô kéo đi.
Lăng Vi cũng không trở về phim trường, mà kéo anh đi thẳng vào một căn phòng trống, trong phim trường có rất nhiều phòng trống. Sau khi hai người vào phòng, Lăng Vi trực tiếp đè anh lên trên vách tường.
Ông chủ Tạ bị đè lên trên vách tường, trên mặt lộ ra vẻ 囧囧, nhịn cười nói: “Bảo bối, hình như tư thế này bị ngược rồi.”
Loại tư thế ngang tàn bá đạo này phải là tư thế của tổng tài bá đạo như anh mới đúng.
Lăng Vi chống một cánh tay lên trên tường, nhón chân lên, áp sát mặt mình vào mặt anh, “Ông xã, anh rất thu hút đào hoa nha, ngày thường ở công ty, có phải cũng thường xuyên gặp phải người muốn ăn vạ hay không? Em thấy anh xử lý mấy chuyện này rất có kinh nghiệm nha!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, thấy cô áp sát mặt tới thì dứt khoát cúi đầu hôn lấy môi cô, sau đó nhanh chóng liếm sạch son môi của cô.
Liếm xong còn đánh giá một câu, “Không thể ăn.”
Lăng Vi:……
“Hỏi anh đó, đừng ngắt lời!”
Tạ Thanh Nghiên ôm lấy cô, “Bảo bối, anh nhớ rõ trước kia đã nói với em rồi, ngoại trừ em ra, những người phụ nữ khác đều là người ngoài hành tinh, đương nhiên, mẹ anh cũng ngoại lệ.”
Lăng Vi thở dài: “Haiz, tìm một ông xã quá đẹp trai, thật sự không có chút cảm giác an toàn nào cả!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Cũng như nhau thôi, anh cũng cả ngày lo lắng em bị cướp mất!”
Lăng Vi híp mắt cười, thu hồi cánh tay đang chống lên tường, sau đó dựa cả người lên trên người anh, “Ông xã, cả đời này chúng ta đều như vậy đi được không, không cãi nhau, không cáu kỉnh.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Được, em muốn cãi nhau muốn cáu kỉnh cũng không sao, anh nhường em.”
Người đàn ông này thật sự rất biết nói lời âu yếm nha!
Sau đó lại nghe anh tiếp tục nói: “Em không cần trở về phim trường đóng phim sao?”
Lăng Vi nói: “Không vội, buổi sáng đều là cảnh diễn của nam chính, em chỉ tới trước để tạo hình trang điểm thôi.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn cô mặc một thân trang phục tinh xảo hoa lệ, mặc dù mặc đến kín mít, nhưng lại có một hương vị khác, làm lòng anh ngứa ngáy muốn đùa giỡn cô: “Bảo bối, đây là trang phục phi tử tiêu chuẩn của em phải không.”
“Đúng vậy.” Cô khó hiểu trả lời.
“Chúng tôi vẫn chưa chơi cosplay trang phục diễn đâu.” Anh cười gian trá.
Lăng Vi trừng lớn hai mắt, “Tưởng bở!”
Tạ Thanh Nghiên cười đến y như lão lưu manh, nói: “Đúng vậy, anh đang tưởng bở, em nhìn đi, em cũng chỉ mặc một chiếc quần vải mỏng ở bên trong, chỉ cần kéo váy lên, muốn làm chuyện gì đó cũng rất đơn giản.”
Lăng Vi duỗi tay xoa mặt anh, “Chuyện gì đó rất đơn giản? Anh nói là đi WC sao?”
Tạ Thanh Nghiên:……
Buổi chiều có một cảnh diễn ngoài trời, là quay ở trong một bụi cỏ bên ngoài cung điện, lúc đó Tạ Thanh Nghiên mang bé Tạ chiếm hai cái ghế nằm phơi nắng, mà Lăng Vi thì lại đến tập luyện cưỡi ngựa.
Phần diễn này nói về cảnh nước khác tiến cống mấy con tuấn mã chạy được ngàn dặm, hoàng đế vui mừng ban thưởng ban ngựa cho mấy vị hoàng tử công chúa, nữ chính đang được hoàng đế sủng ái, cho nên nàng ta cũng được thưởng một con.
Nhưng nữ chính lại không cưỡi ngựa, cho nên cũng chỉ có thể từ từ học, vì việc này, những phi tử khác đều núp ở trong tối âm thầm cười nhạo nàng ta.
Muốn quay được cảnh này thì Lăng Vi phải học cưỡi ngựa.
Bởi vì dù sao cưỡi ngựa cũng là một hành động nguy hiểm, cho nên ngay từ đầu đoàn phim đã chuẩn bị thế thân cho cô, cuối cùng lại bị Lăng Vi cự tuyệt, bởi vì bản thân cô biết cưỡi ngựa.
Không đúng, phải nói là linh hồn trong cơ thể cô biết cưỡi ngựa, đời trước kỹ thuật cưỡi ngựa của cô đã giúp cô nổi danh khắp trong giới.
Tạ Thanh Nghiên cũng rất bất ngờ vì cô biết kỹ năng này, nhưng cũng có chút không yên tâm, vì vậy kêu cô cưỡi trước vài vòng thì thấy đúng là rất ra hình ra dạng, lúc này anh mới yên tâm để cô tự mình cưỡi.
Lúc quay chính thức, Lăng Vi cưỡi ngựa chậm rãi đi trên mặt cỏ, trông rất nhàn nhã lại ưa nhìn, hơn nữa cô mặc một chiếc váy dài màu tuyết trắng, nhìn cô qua ống kính trông rất linh hoạt thoát tục, đẹp đến y như tiên nữ không cẩn thận rơi xuống phàm trần vậy.
Tạ Thanh Nghiên ngồi ở bên ngoài nhìn mà có chút si mê.
Sau đó Quách Khải lại ra lệnh kêu Lăng Vi thử điều khiển ngựa chạy nhanh dần, Lăng Vi nhanh chóng làm theo, sau đó một chuyện ngoài ý muốn lại đột nhiên xảy ra, đang lúc cô chuẩn bị ghìm ngựa dừng lại thì con ngựa bỗng nhiên không chịu khống chế, bắt đầu phi nước đại.
Tất cả mọi người đều bị cảnh này dọa ngốc, người thuần ngựa nhanh chóng xoay người trèo lên con ngựa của cô, nhưng con ngựa này lại y như bị điên vậy, chạy như điên quanh sân diễn, cũng may Lăng Vi biết kỹ thuật cưỡi ngựa, cho nên mới không đến nỗi bị quăng xuống ngựa.
Trong lúc nhất thời, trong sân toàn là tiếng ngựa hý, áo trắng bay bay, thoạt nhìn giống như một nữ hiệp đang tiêu sái cưỡi ngựa vậy.
Tạ Thanh Nghiên cũng chỉ ngây người một giây, sau đó lập tức lao nhanh vào sân, đoạt lấy một con ngựa ở bên cạnh, nhanh nhẹn xoay người trèo lên, tiếp đến anh nhanh chóng giục ngựa chạy đi, tốc độ không thua gì người thuần ngựa.
Rất nhanh, ba con ngựa đã rượt đuổi nhau ở trên sân diễn, tốc độ cực kỳ nhanh, nếu không phải bầu không khí không đúng, mọi người đều sẽ muốn chơi cá cược đua ngựa.
Tạ Thanh Nghiên và người thuần ngựa nhanh chóng đuổi kịp, kèm ở hai bên Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiên quay đầu nói với Lăng Vi: “Đừng sợ, ổn định nó trước đã.”
Lăng Vi nói: “Em ổn định rồi, nhưng nó không chịu dừng!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Bảo bối, đưa tay cho anh, anh ôm em qua chỗ anh, có sợ không?”
Lăng Vi quyết đoán lắc đầu, “Không sợ.”
Tạ Thanh Nghiên làm hai con ngựa giữ tốc độ như nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định duỗi tay với cô, Lăng Vi cũng không chút do dự đưa tay cho anh, “Anh đếm đến ba.”
Lăng Vi chỉ cảm thấy tiếng gió rất lớn, lớn đến nổi thôi bay luôn giọng nói của Tạ Thanh Nghiên, cô không nghe rõ anh có đang đếm hay không, nhưng động tác sau đó của anh quả thực y như kỹ năng đặc biệt trong máy tính vậy, cô chỉ tới kịp cảm nhận được một trận nghiêng trời lệch đất, sau đó cô đã yên vị ngồi trước người anh, bị anh ôm chặt vào trong lòng ngực.
Một khắc kia, cô rõ ràng nghe được nhịp tim của anh đang đập đến điên cuồng, rõ ràng người đàn ông này cũng bị dọa sợ.
Sau khi mang Lăng Vi ra khỏi sân diễn xong, Tạ Thanh Nghiên lại tỉ mỉ kiểm tra cô một lượt, “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Trong lòng Lăng Vi còn sợ hãi, nhưng vẫn lắc đầu.
Tạ Thanh Nghiên hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại gằn từng chữ một với Lý Ý: “Tra kỹ cho tôi, tra không ra thì báo cảnh sát!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]