Cứ như vậy cả nhà ở trong nhóm gia đình vui vẻ sửa lại sinh nhật của mẹ Tạ, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười mà.
Bấm tay tính toán thử, cuối tuần này đúng là ngày ba Tạ đi công tác trở về, chắc là ba Tạ muốn gặp cô, lại không muốn nói thẳng, cho nên mới dùng cách thức như vậy nhắc nhở cô, đúng là đáng yêu đến không chịu được.
Nhưng cho dù anh không làm vậy, mấy ngày nữa Lăng Vi cũng sẽ trở về một chuyến, bây giờ trên mạng đang phong ba bão táp, cô vẫn nên trở về quan sát tình huống mới được.
Nghĩ như vậy, cô lại gửi tin nhắn cho ba Tạ, “Anh ơi, anh muốn cuối tuần này em trở về sao?”
Ba Tạ nghiêm túc trả lời: Cuối tuần là sinh nhật của mẹ anh, đúng là em nên trở về một chuyến.”
Không biết xấu hổ, cô rõ ràng cũng ở trong nhóm, sớm đã biết rõ mưu đồ bí mật của mọi người rồi, không đúng, không phải mưu đồ bí mật, là mưu đồ công khai!
Cô cười cười, trả lời: “Trở về cũng không thành vấn đề, xin đạo diễn nghỉ là được, nhưng hôm nay vẫn chưa múa thoát y xong, trở về rồi có phải sẽ tiếp tục hay không? Em đã lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên xem con trai múa thoát y đó.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Cái này đâu phải vấn đề gì, đóng cửa lại, cả hai chúng ta còn có thể cùng múa thoát y.”
Lăng Vi:……
Trêu chọc anh không được, không phải là bởi vì không có kỹ thuật, mà thật sự là bởi vì da mặt không có dày như anh!
Vốn đang là người đi trêu chọc, kết quả lại bị trêu chọc ngược lại, Lăng Vi đỏ mặt tía tai thu hồi di động, sau đó quay lại tẩy trang, đang muốn dẫn Trần Tiểu Nhược trở về khách sạn thì bị Lam Nhược ngăn cản, “Hôm nay là một ngày lành, sao lại trở về nhanh như vậy, uống với chị một ly đi.”
Kết quả vẫn là đi tới một quán KTV ở cách phim trường không xa, bởi vì gần đây thật sự không có chỗ ăn chơi nào tử tế cả.
Tiến vào phòng bao, cô mới phát hiện ở bên trong còn có Lục Khuynh, anh ta đang ôm chai champagne, thấy cô vừa vào cửa đã “Póc” một tiếng, khui nắp chai ra.
Lăng Vi bị cảnh tượng này chọc cười, “Bát tự vẫn chưa xem xong, rốt cuộc mọi người đang chúc mừng cái gì vậy?”
Làm như cô đã thành danh, đang đứng trên đỉnh vinh quang vậy.
Lục Khuynh rót chai champagne vào trong cái ly đầu tiên, nói: “Chờ sau khi em nổi tiếng rồi, đoán chừng muốn gặp mặt cũng khó, không bằng nhân lúc này vỗ mông ngựa trước, có lẽ em còn có thể nhớ đến bọn tôi.”
Lam Nhược gật đầu, “Đúng là ý này.”
Lăng Vi cười nói: “Hai người đừng chê cười tôi nữa, có nổi như thế nào cũng kém hơn hai vị mà, từ khi tiến vào đoàn phim tới nay, đều là hai người che chở cho tôi, tôi nên là người vỗ mông ngựa hai người mới đúng.”
Lam Nhược bày ra bộ dáng nữ vương giơ tay lên, “Được rồi, bớt nói mấy lời khách sáo, uống rượu là được!”
“Phải nói trước, tửu lượng của tôi chỉ trong ba ly, hai vị đại thần đây đừng chuốc say tôi đó.” Lăng Vi nói xong lại giơ ly rượu lên kính bọn họ.
Lam Nhược tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Không có tiền đồ.” Nhưng cũng không có ý ép buộc cô.
Lục Khuynh càng không nỡ chuốc say Lăng Vi, cho nên buổi tụ hội lần này lấy danh nghĩa là để chúc mừng Lăng Vi, cuối cùng biến thành Lam Nhược Lục Khuynh chuốc rượu lẫn nhau, Lăng Vi ngồi ở một bên muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ngày thường nữ vương Lam Nhược luôn cao ngạo lạnh lùng, vừa uống say thì lập tức muốn tìm người hôn, sau khi ôm Lăng Vi hôn hai cái xong lại bị Lục Khuynh cũng đã uống say giữ chặt, anh ta tỏ vẻ rất ghét bỏ nói: “Đừng hôn bừa!”
Lam Nhược cười lạnh, “Đâu phải hôn anh, dựa vào cái gì không cho tôi hôn!”
Lăng Vi:……
Vì sao hai người này uống say rồi lại trở nên ấu trĩ quá vậy?
Lục Khuynh nói: “Cô có thể hôn, vậy tôi cũng có thể hôn!”
Lăng Vi nhấc tay đẩy bọn họ ra, “Không cho ai hôn hết!”
Lam Nhược ngã dựa vào bên cạnh Lục Khuynh, rất ghét bỏ nói, “Anh Lục, anh nói có phải anh bị ngốc hay không? Người có thể thích lại không thích, cố tình đi thích người không thể thích.”
Lam Nhược lại nói: “Cho nên anh nên nhân lúc còn sớm quay đầu lại, tìm một người mới.”
Lục Khuynh thật nghiêm túc suy nghĩ, “Tìm người như Vu Thiên Thiên?”
Lam Nhược nghiêng đầu, cả người dựa vào anh, “Không đúng, anh cũng có thể tìm người như tôi.”
Lăng Vi trợn mắt há hốc mồm, hình như cô không cẩn thận phát hiện ra một bí mật lớn rồi, Lam nữ vương rượu vào nói mê sảng, hay là uống say nói lời thật đây? Nhìn hai người dựa vào nhau, Lăng Vi lập tức cảm thấy khó tin, nhưng lúc trước chưa bao giờ Lam Nhược nhắc tới việc này ở trước mặt cô, cô vẫn có thể tiếp tục làm bộ như không biết.
Ngày hôm sau sau khi thương lượng với Lý Ý xong, Lăng Vi xin đạo diễn nghỉ mấy ngày, sau đó mang Trần Tiểu Nhược cùng trở lại Bắc Kinh.
Trước khi lên xe, Lăng Vi phát hiện Trần Tiểu Nhược đang đẩy một cái rương hành lý lớn, nhịn không được hỏi, “Không phải đã nói chỉ lấy mấy bộ quần áo đơn giản về thôi sao? Sao còn dùng tới cái rương lớn như vậy?”
Trần Tiểu Nhược vội vàng nói ra dự tính của mình, “Không bao lâu nữa sẽ đóng máy, bây giờ em mang vài bộ không cần mặc về trước, đến lúc đó sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lăng Vi không quá để ý nói: “Đến lúc đó gửi vận chuyển về là được rồi.”
“Có thể lấy bao nhiêu thì lấy đi.” Trần Tiểu Nhược xoa cánh tay béo của mình nói.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Lăng Vi đi gặp Lý Ý trước, sau đó trực tiếp đi đến nhà Lâm Dư gặp mặt vị tác giả lớn này, vụ hợp tác của hai bên cơ bản đã được quyết định, nhưng Lâm Dư ủng hộ cô như vậy, Lăng Vi vẫn cảm thấy mình nên tự tới cửa nói lời cảm ơn.
Lâm Dư thân là tác giả lớn nhà nhà đều biết, giá trị con người không tầm thường, phẩm vị tự nhiên cũng cao, lúc Lý Ý dẫn cô qua, Lăng Vi kinh ngạc phát hiện, biệt thự của Lâm Dư lại cách biệt thự của Tạ gia không xa, chỉ là một căn ở trên núi, một căn ở dưới chân núi mà thôi.
Bởi vì là một người độc thân, phong cách trang trí trong nhà Lâm Dư có vẻ rất lạnh lẽo, điểm nhấn duy nhất có lẽ chính là các kiểu kệ sách, mặc kệ đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy kệ sách, hơn nữa trên mỗi kệ sách đều bày đủ loại sách, khiến người ta nhịn không được cảm khái: Quả nhiên là người làm công việc văn hoá.
Lâm Dư thấy Lăng Vi đến cũng nhiệt tình tiếp đãi, cũng dùng lá trà tốt nhất, điểm tâm đắt nhất, cái này làm cho Lý Ý cùng theo tới nhịn không được nhìn lại mấy lần, nghĩ thầm lần trước lúc cô mang ekip tới nói chuyện hợp tác, mặc dù thái độ của tác giả Lâm vẫn khá tốt, nhưng không có thân thiện như hôm nay, xem ra đạo đãi khách của tác giả Lâm cũng là nhìn người gọi món.
Vì tránh để hai bên xấu hổ, Lâm Dư nhắc tới tình huống lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, “Khi đó ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, xem cô phỏng vấn, tôi thật sự đã có loại cảm giác rất kinh ngạc.”
Lăng Vi được khen đến có hơi xấu hổ, vì thế lễ phép cười nói: “Anh Lâm khen quá lời rồi.”
Lâm Dư tiếp tục nói: “Thật đó, khi đó tôi đã nghĩ đến Thiên Hạ, tôi vẫn luôn không muốn bán bản quyền quyển sách này, chính là bởi vì tôi cho rằng không ai có thể diễn tốt, nhưng sau khi nhìn thấy cô rồi, tôi vẫn luôn giữ suy nghĩ này, sau đó lại xem cách cô diễn trong phim Cung Tường Liễu, thì càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, tôi có nhờ người hỏi thăm về công ty giải trí của cô Lăng, nhưng vẫn chưa kịp tiếp xúc thì lại nghe nói cô đã rời khỏi công ty cũ rồi, việc này vẫn luôn bị kéo dài mãi, lần này đúng lúc nương theo dư luận trên internet, tôi mới tung cành ôliu (*) này ra.”
[(*) Cho một cành ô liu: ý chỉ cho người khác một cơ hội hoặc ân huệ]
“Thật sự rất cảm ơn anh Lâm đã nâng đỡ, sau khi biết được vụ hợp tác này, tôi đã thức cả đêm để đọc bộ truyện Thiên Hạ này, đúng là một bộ tiểu thuyết vô cùng xuất sắc.” Lăng Vi cũng nói vài câu hợp tình huống.
Lâm Dư lập tức cảm thấy hứng thú hỏi cô cảm nhận sau khi đọc xong, lúc sau, hai người hết sức chuyên chú thảo luận về tình tiết của bộ tiểu thuyết.
Lý Ý ngồi ở một bên lắng nghe, cũng thỉnh thoảng gật gật đầu, nghĩ thầm Lăng Vi quả nhiên chuẩn bị trước, không chỉ có đọc qua truyện, mà còn có thể giải thích được cảm nghĩ của mình, hoàn toàn không phải chỉ tùy tiện ứng phó cho xong.
Hai bên hàn huyên suốt một buổi chiều, Lý Ý mới cùng Lăng Vi đứng dậy cáo từ, Lâm Dư thoạt nhìn vẫn chưa nói đã thèm, còn hẹn lần sau có thời gian lại tiếp tục tới thảo luận, nhưng Lâm Dư thân là tác giả kiêm biên kịch, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều thời gian gặp mặt.
Mặc dù cách biệt thự Tạ gia rất gần, nhưng Lăng Vi cũng không đi lên đó, mà là nói Lý Ý đưa cô trở về khu dân cư, Tạ Thanh Nghiên đi công tác trở về vào buổi chiều, sẽ trở về nhà của hai người bọn họ trước tiên, trong lòng cô cũng rất muốn gặp anh.
Lúc mở cửa nhà ra, Lăng Vi bất ngờ nhìn thấy rương hành lý của Tạ Thanh Nghiên ở ngoài phòng khách, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng chạy vào trong phòng, ngay lúc đẩy cửa phòng ra, cô trực tiếp ngây người ở tại cửa.
Cô nhìn thấy ba Tạ toàn thân trên dưới chỉ mặc một chiếc quần dài rộng, đang nằm trên đống quần áo bày ở trên giường, mà những bộ quần áo đó trông cực kỳ quen mắt, hình như đó là mấy bộ trước đó Vu Thiên Thiên đã đưa cho cô.
Sao mấy bộ quần áo này lại ở đây!!!!
Ba Tạ nghiêng đi mặt qua nhìn cô, lập tức lộ ra một nụ cười xấu xa, “Ôi, trở về rồi à, lần này em rất ngoan nha, còn biết tự chuẩn bị trang phục cosplay nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]