Chương trước
Chương sau
“Bà chủ bán nói sa tế này là công thức chế biến bí truyền nhà dì ấy, thật sự rất thơm.” Lăng Vi cúi đầu xuống tô mì hít một hơi thật sâu, “Cay nồng vừa thơm vừa chua, thật sự quá kích thích!”

Ba Tạ:……


Lăng Vi lại đẩy tô mì chua cay đến trước màn hình, nói: “Anh nhìn một tầng sa tế đỏ đỏ ở phía trên này, có phải rất hợp với chiếc váy đen của em hay không, đỏ và đen từ xưa đến nay đều là sự phối hợp tuyệt vời!”

Đúng là nghiêm túc nói hươu nói vượn mà.

Ba Tạ ngậm thuốc lá, cong khóe miệng cười, người phụ nữ thỉnh thoảng nghịch ngợm như vậy, đúng là đáng yêu chết đi được!

Lăng Vi còn đang làm bộ bình luận món ăn, “Viên bột khoai lang này thật mịn, nhai đặc biệt ngon, em nói cho anh biết nha, kinh điển nhất chính là, trong mì này còn có một ít đậu phộng và gan vịt, quả thực khiến người ta ăn hoài không ngán, lần này em đã kêu Tiểu Nhược cho bả chủ thêm tiền, để dì ấy cho nhiều gan vịt hơn một chút, ăn một muỗng đầy tràn, quả thực hạnh phúc đến nổ tung luôn đó!”

Ba Tạ nuốt nuốt nước miếng, có cảm giác tô mì chua cay này được cô lải nhải khen ngợi như vậy còn ngon hơn cả sơn hào hải vị, không khỏi âm thầm bóp cổ tay, chắc lại ở thêm hai ngày, chờ ăn no đủ rồi mới đi cũng không muộn, nhưng mà hình như có ăn thế nào cũng không đủ nha.

Trong lòng ngứa khó nhịn dưới, anh bắt đầu tặng thưởng cho cô em xinh đẹp đang phát sóng trực tiếp (streamer),cầm lấy một cái di động khác, chậm rãi gửi bao lì xì cho cô.

Lăng Vi đang hí hửng ăn một viên khoai lang đỏ, vô cùng hưởng thụ híp hai mắt lại, nhìn thấy anh đang chơi di động ở đối diện, hỏi: “Làm gì đó?”


“Tặng thưởng cho em.” Ba Tạ cũng không chuyển khoản, mà gửi một vài bao lì xì nhỏ qua, tin nhắn trên mỗi bao lì xì cũng không giống nhau.

Cô em thật xinh đẹp nga ~

Streamer ơi anh yêu em~

Em ơi gả cho anh đi ~

……

Anh gửi qua không nhanh, Lăng Vi ăn bao lâu, anh sẽ gửi bấy lâu, cho đến khi Lăng Vi đẩy tô không ra, anh mới dừng tay, hỏi cô: “Kế tiếp có phải sẽ làm chút kích thích hay không?”

Lăng Vi vừa mới uống hết nước súp, lúc này bụng đã no căng, nấc một cái, nói: “Em đã làm kích thích rồi, bây giờ muốn đi tắm rửa một cái.”

Ba Tạ thuận nước lấn tới, “Vậy thuận tiện phát sóng trực tiếp tắm rửa đi?”

“Không được, bây giờ luật rất nghiêm, phát sóng trực tiếp tắm rửa sẽ bị khóa kênh!”

Ba Tạ:……

Lăng Vi bĩu môi hôn lên màn hình, sau đó vô cùng tuyệt tình mà tắt video đi.

Ba Tạ buồn bực nhìn chằm chằm di động, phát hiện vợ mình đúng là bị chiều hư rồi, trước kia bị đùa giỡn chỉ biết nhìn màn hình mà thẹn thùng, vô cùng đáng thương lại vô cùng đáng yêu, bây giờ không chỉ làm ngược lại, mà còn muốn anh cách xa ra.

Đúng là trước khi có được là bảo bối, sau khi có được là cỏ cây mà!

Càng nghĩ càng buồn bực, ông chủ Tạ cầm lấy di động gọi điện thoại cho thư ký Đỗ, “Giúp tôi gọi một phần mì chua cay, để nhiều gan vịt một chút!”

Thư ký Đỗ ở bên kia đang xem mắt, đối tượng xem mắt là một cô giáo rất ưa nhìn, thư ký Đỗ và cô giáo kia gặp nhau ở quán cà phê cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên muốn mang cô giáo đi ăn khuya, kết quả anh chọn vài quán đều bị cô giáo phê bình đến không đáng một đồng, không phải hoàn cảnh không được thì chính là đồ ăn không ngon, làm thư ký Đỗ thật sự muốn bỏ gánh chạy lấy người.

Lúc này nghe ông chủ nói muốn ăn mì chua cay, không nói hai lời đã quay xe lái về hướng một khu chợ đêm.

Cô giáo hỏi anh, “Đi đâu vậy?”

Thư ký Đỗ mặt không cảm xúc: “Mua mì chua cay.”

“Loại súp chua cay này có cái gì mà ngon? Ăn nhiều sẽ gây tổn thương dạ dày, em luôn muốn ăn thanh đạm.”

“Thật sự xin lỗi, bây giờ tôi phải đi mua mì chua cay.”

Cô giáo kia cũng tức giận, cảm thấy thư ký Đỗ không hề tôn trọng phái nữ, không có chút ga lăng nào, “Cho anh hai lựa chọn, muốn tôi hay là muốn mì chua cay?”

Thư ký Đỗ không chút do dự nói: “Mì chua cay.”

“Dừng xe dừng xe, cho tôi đi xuống.”

“Tạm biệt.”

Thư ký Đỗ hiếm khi đi xem mắt, cứ như vậy bị một tô mì phá hư.

Ngày hôm sau, fan não tàn Vu Thiên Thiên của Lục Khuynh lại đúng giờ đến đoàn phim, nhân lúc Lục Khuynh không diễn lập tức đi đến trước mặt anh ta, y như con sâu theo đuôi vậy.

Lam Nhược lôi kéo Lăng Vi đi qua bên cạnh xem kịch hay, “Lục ảnh đế thật đáng thương, bị làm phiền đến mức sắp phát hỏa rồi.”

Lăng Vi quan sát nửa ngày, nói: “Tôi lại không cảm thấy Vu Thiên Thiên gây phiền toái, ngoại trừ không hòa đồng ra, cô ta tuyệt đối thật lòng với anh Lục, chị xem thời tiết lạnh như vậy, cô ta sợ ấm chứa nước bị nguội, cho nên vẫn luôn ôm vào trong ngực.”

Lam Nhược gật đầu đánh giá, “Ừ, rất ngốc.”

Lăng Vi cười trộm, “Đừng như vậy, cô bé này rất đáng yêu.”

“Ở trong mắt cô có mấy ai đáng ghét đâu? Hơn nữa nói không chừng cô ta còn lớn hơn cả cô nữa, cô lại không biết xấu hổ gọi người ta là cô bé?”

Lăng Vi:……

Vu Thiên Thiên này, ngoại trừ tính cách kiêu căng một chút, kiêu ngạo một chút ra, kỳ thật cũng không thật sự làm ra cái gì khiến người ta chán ghét, mục đích cô ta tới đoàn phim cũng chỉ vì Lục Khuynh mà thôi.

Lăng Vi mới vừa diễn xong thì có hơi mót, muốn đi WC, kết quả đi tới cuối hành lang lại đụng phải Vu Thiên Thiên đang lén lén lút lút, Lăng Vi nhịn không được bước nhẹ, tiến lên nhìn theo hướng cô ta đang nhìn.

“Cô đang nhìn lén anh ấy thay quần áo à?”

Cũng không biết cô bé này làm sao phát hiện ra, đứng ở góc này nhìn lại, lại trùng hợp nhìn qua khung cửa sổ của phòng thay đồ nam ở đối diện, ngày thường chắc đây là một khung cửa sổ quan trọng, lúc này lại bị người ta kéo ra một khoảng không nhỏ, bởi vì bên ngoài có cây cối che đậy, cho nên người trong phòng thay đồ cũng không phát hiện mình bị rình coi.

Lăng Vi đột ngột lên tiếng, thiếu chút nữa đã dọa Vu Thiên Thiên hồn phi phách tán, cô ta lập tức thét chói tai, “A!!”

Kết quả chỉ la được một nửa, đã bị Lăng Vi bịt kín miệng, “Câm miệng, cô muốn để cho những người khác biết cô đang rình coi anh Lục thay quần áo sao??”

Vu Thiên Thiên la được một nửa, cũng phát hiện không đúng, vội vàng im miệng, vẻ mặt hoảng sợ quay đầu lại nhìn cô, sau khi phát hiện là Lăng Vi, sắc mặt càng thêm cổ quái.

Lúc này Lục Khuynh ở phòng thay đồ cũng phát hiện ra vấn đề, tưởng là có paparazzi ẩn núp, cho nên lập tức kéo cửa sổ trực tiếp nhảy ra ngoài, trên mặt lộ vẻ phòng bị hỏi: “Ai?”

Vu Thiên Thiên sợ tới mức mặt mày trắng xanh, mặc dù cô ta vẫn luôn quấn lấy Lục Khuynh, nhưng cũng chưa bao giờ làm ra chuyện khác người, lần đầu tiên rình coi đã bị bắt ngay tại chỗ, về sau Lục Khuynh chắc chắn sẽ càng không để ý tới cô ta!

Lăng Vi nhìn ra cô ta đang hoảng loạn, vì vậy lập tức giơ tay đẩy cô ta ra, xua xua tay ý bảo cô ta đi mau, sau đó tự mình đi tới vị trí Vu Thiên Thiên vừa đứng.

Lúc này Lục Khuynh đã chui ra khỏi lùm cây xanh, sau khi nhìn thấy là Lăng Vi thì không khỏi sửng sốt, “Là em?”

“Ặc…… Là tôi, vừa rồi đi qua nơi này thì nhìn thấy cửa sổ phòng thay đồ ở đối diện không có đóng, không ngờ đúng lúc anh ở bên trong.” Lăng Vi căng da đầu giải thích.

Lục Khuynh lập tức đỏ mặt, nghẹn cổ họng nói: “Vậy em thấy hết rồi sao?”

Lăng Vi liên tục lắc đầu, “Lúc tôi nhìn qua, anh đã mặc xong quần áo, thật đó!”

Lục Khuynh không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thất vọng, “Vậy à.”

“Vậy anh cứ tiếp tục đi, tôi đi đây.” Lăng Vi cười gượng gạo, sau đó nhanh chóng xoay người đi, chờ đến khi sắp đi tới phim trường, mới nhớ ra mình đang định đi WC!

Vừa rồi Vu Thiên Thiên không có nghĩa khí bỏ Lăng Vi lại hiện trường gây án, lúc này cũng không chịu nổi lương tâm khiển trách, thừa dịp Lăng Vi vẫn chưa diễn, lặng lẽ đi tới tìm cô nói chuyện, “Cái đó, vừa rồi cảm ơn cô nha.”

Lăng Vi nhìn cô ta cười cười, “Thật không ngờ sở thích của cô Vu đây lại đặc biệt như vậy.”

Vu Thiên Thiên trợn trừng hai mắt, nói: “Nói bậy, tôi cũng chỉ muốn nhìn anh Lục thôi, người khác sẽ chỉ làm tôi cảm thấy cay mắt.”

Lăng Vi gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, anh Lục là ánh sáng, là bảo bối đầu quả tim của cô, tôi hiểu mà.”

Vu Thiên Thiên cũng không phủ nhận, tiến lên một bước nói, “Cô sẽ không nói bậy ở trước mặt anh ấy chứ?”

“Nếu tôi muốn nói bậy, vừa rồi đã không giúp cô rồi, nhưng về sau mấy chuyện rình coi xấu hổ như vậy, cô vẫn nên ít làm thì hơn.” Lăng Vi nói.

Mặt Vu Thiên Thiên đỏ lên, biện giải: “Tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua!”

“Vâng vâng vâng, tôi hiểu.”

“Cô hiểu cái quỷ gì!!”

Lăng Vi:……

Suy nghĩ một hồi, Lăng Vi lại nói với cô ta: “Cô theo đuổi anh Lục như vậy là không được, tính cách của anh Lục tương đối ngay thẳng, làm việc cũng chú trọng sạch sẽ lưu loát, cho nên anh ấy chắc là sợ người như cô nhất.”

Vu Thiên Thiên ngây người, cho rằng Lăng Vi muốn phê bình tính cách của cô ta, nhìn không được hất cằm lên, kiêu ngạo nói, “Tôi làm sao!”

“Cô khá tốt, nhưng tôi cảm thấy, anh Lục sẽ không quá thích loại hình lì lợm la liếm, nếu cô thật sự thích anh ấy, hẳn nên thử thay đổi phong cách của mình một chút.” Lăng Vi bỗng nhiên cảm thấy mình rất có tiềm chất làm cố vấn tình cảm, phân tích vấn đề cũng phân tích rất rõ ràng, có lẽ là ở bên cạnh ba Tạ lâu rồi, miệng mồm cũng tiện theo.

Nghe xong lời cô nói, Vu Thiên Thiên chỉ cảm thấy bế tắc được cởi bỏ, thì ra là do mình vẫn luôn nghĩ sai hướng!!

Lúc này ánh mắt cô ta nhìn Lăng Vi cũng khác đi, “Vì sao cô lại muốn giúp tôi? Không phải cô cũng thích anh Lục sao?”

Lăng Vi đen mặt, “Rốt cuộc cô thấy tôi thích anh ấy chỗ nào vậy?”

Vu Thiên Thiên nói: “Lúc đóng phim, ánh mắt cô nhìn anh ấy đều sáng lên, cái này chẳng lẽ không phải là yêu sao?”

Lăng Vi thở dài, “Chẳng lẽ không phải là bởi vì kỹ thuật diễn của tôi tốt sao? Yên tâm đi, tôi đã có người yêu, sẽ không đoạt anh Lục với cô đâu.”

Sau khi vấn đề tiềm ẩn được gỡ bỏ, tuổi hai người xấp xỉ nhau, rất nhanh đã lập nên tình hữu nghị, mặc dù Vu Thiên Thiên vẫn bày ra bộ dáng kiêu kỳ, nhưng thái độ đối với Lăng Vi đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Lăng Vi tiếp tục đề xuất ý kiến cho cô ra, “Cô phải rụt rè một chút, đừng động một chút đã nhào lên, để anh Lục phát hiện kỳ thật cô cũng có thể an tĩnh, rụt rè.”

Vu Thiên Thiên nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, nói: “Cái này có hơi khó khăn, tôi đã quen nhìn thấy anh ấy lập tức nhào qua rồi.”

“Cô thử một lần đi, không thử sao biết cô làm không được?”

Ngày hôm sau, Lục Khuynh hóa trang xong đi đến phim trường thì thấy Vu Thiên Thiên mặc một chiếc váy bằng lụa trắng bay bay trong gió, an tĩnh ngồi ở trong lều nghỉ ngơi, nhìn thấy anh ta xuất hiện cũng không quan tâm, quả thực giống như thay đổi thành người khác vậy.

Lục Khuynh cảm thấy kỳ lạ, “Sáng nay cô làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”

Vu Thiên Thiên xoay đầu không để ý tới anh ta.

Lục Khuynh lại tới gần vài bước, duỗi tay đẩy đẩy bả vai của cô ta, “Sao vậy, thật sự sinh bệnh sao?”

Lúc này Vu Thiên Thiên mới chậm rãi mở miệng, “Ngài Lục, xin anh không nên động tay động chân, rụt rè một chút được không?”

Lục Khuynh dùng ánh mắt nhìn trẻ em bị thiểu năng trí tuệ để nhìn cô ta, “Có phải dậy quá sớm cho nên không có uống thuốc phát bệnh rồi hay không? Vậy nhanh chóng trở về uống thuốc đi!”

Vu Thiên Thiên:……

Cô ta quay đầu lại hung tợn nhìn về phía Lăng Vi, Lăng Vi bất đắc dĩ nhún vai, cô chỉ đề nghị cô ta rụt rè một chút, ai biết cô ta sẽ làm quá như vậy đâu!

Lục Khuynh nhìn Vu Thiên Thiên, lại nhìn Lăng Vi, thở dài nói: “Rõ ràng tuổi cũng gần như nhau, vì sao tính cách lại khác nhau như trời với đất vậy chứ? Lăng Vi đáng yêu hơn cô nhiều!”

Vu Thiên Thiên:……

Lăng Vi:……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.