Chương trước
Chương sau
Chuyện tốt bị phá hoại, trong lòng ba Tạ rất bực mình, cho dù là con trai của mình cũng giận dỗi không thôi, “Trò chơi gì, ba ba chơi với con.”

Ba người đi ra phòng khách, trên màn hình chính của chiếc TV siêu lớn hiện lên chữ game over, chắc là đã mê máy tính, lại cảm thấy chơi riêng không thú vị, cho nên mới năm lần bảy lượt đi tìm ba mẹ tới chơi với nhóc.


Tạ Thanh Nghiên bước qua, lấy máy điều khiển qua, cười y như đại ma vương bước ra từ trong trò chơi, xấu xa nói: “Tới, đánh thắng ba sẽ có thưởng.”

Nhóc Tạ y như một thiên sứ nhỏ hồn nhiên ngây thơ, chớp chớp mắt to hỏi: “Thưởng cái gì?”

“Tùy con chọn.” Đại ma vương rất hào phóng nói.

“Vậy con muốn ngủ với mẹ!” Thiên sứ nhỏ cười hì hì yêu cầu.

“Giỏi lắm nhóc con, con đã thành công khơi mào lửa giận của ba rồi, tới chiến đi!” Đại ma vương chỉ ngón tay vào thiên sứ nhỏ, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.

Trong mắt của thiên sứ nhỏ lấp lánh ánh sáng, vội vàng cầm lấy máy điều khiển trò chơi.

Nhạc dạo kinh điển của trò chơi nhanh chóng vang lên, hai người chọn nhân vật trò chơi của mình, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.


Lăng Vi đứng nhìn:……

Kế tiếp chính là tiết mục Tạ đại ma vương VS Tạ tiểu thiên sứ, ban đầu nhóc con còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh chiến, sau đó càng đánh càng bẹp, cuối cùng khóe mắt cũng sắp ngấn nước mắt, sau khi bị KO liên tục vài lần, nhóc con không nhịn được gào thành tiếng, “Oa ~~~~ bà nội, mẹ, ba bắt nạt con!!!”

Lăng Vi:……

Quả thực không nỡ nhìn!

Bà nội Tạ đang ôm máy tính bảng vô cùng chuyên tâm xem TV, nghe thấy Tạ bảo bảo khóc lóc kể lể, chỉ lạnh lùng nói: “Vừa rồi bà kêu con đừng đi gõ cửa, con không nghe, bây giờ biết hậu quả chưa!”

Tạ bảo bảo: 55555555

(pinyin: wǔwǔwǔwǔwǔ, giống tiếng khóc)

Lăng Vi không nỡ nhìn, đi qua ngồi xếp bằng ở bên cạnh bọn họ, bế bảo bảo lên để nhóc ngồi vào trong lòng ngực của mình, nói với Tạ Thanh Nghiên: “Tới, em và anh chiến.”

Tạ Thanh Nghiên cầm máy điều khiển trò chơi, híp mắt nhìn cô, ác ý cười nói: “Được thôi, vậy chiếu theo quy tắc vừa rồi, em thắng, anh đồng ý với em một điều kiện, thua, em đồng ý với anh một điều kiện.”

Lăng Vi:……

Thấy cô không đáp lại, đại ma vương khiêu khích nói: “Sao nào, không dám?”

Lăng Vi suy nghĩ một hồi, khí phách trả lời: “Chiến thì chiến, một ván phân thắng bại!”

Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên mang ý cười, ngồi thẳng dậy, nói với cô: “Em chọn nhân vật trước đi.”

Lăng Vi cũng nhìn thử, tùy tiện chọn một nhân vật, sau đó đặt nhóc Tạ sang bên cạnh, tự mình xê dịch mông qua ngồi gần Tạ Thanh Nghiên, Tạ Thanh Nghiên nhìn một bên mặt của cô, không hiểu vì sao hai người sắp bắt đầu quyết đấu lại ngồi gần như vậy.

Chỉ thấy cô nâng mí mắt lên ngông nghênh nhìn anh, tàn nhẫn nói: “Nhóc con, mau lấy ngựa tới đây!”

Tạ Thanh Nghiên phụt cười một tiếng, “Vậy em cũng phải thừa nhận được mới được.”

Lăng Vi nói: “Đợi lát nữa em thắng, đêm nay sẽ để nhóc Tạ cùng ngủ chung với chúng ta.”

Tạ Thanh Nghiên cười cười, hạ giọng nói với cô: “Được, nếu em thua, đêm nay sẽ làm tới cùng.”

Lăng Vi trợn mắt, đôi môi đỏ khẽ mở, nói năng rất có khí phách: “Một lời đã định.”

Trong khoảnh khắc này, trong ánh mắt của hai người dường như có hiện ra hình ngọn lửa, ngọn lửa va chạm nhau trong không trung, lập tức phát ra tiếng vang đùng đùng.

Ba Tạ cực kỳ tin tưởng bắt đầu trận chiến.

Sau đó một trận quyết đấu lập tức bắt đầu……

Lăng Vi chắc chắn sẽ không như Tạ bảo bảo từ lúc bắt đầu đã bị ngược đến lúc kết thúc, thao tác của cô cũng không tệ lắm, ít nhất biết ra chiêu như thế nào, nhưng đối đầu với cô là một tên đại ma vương đã hắc hóa, hết cách rồi, chuyện làm tới cùng có sức dụ hoặc thật sự quá lớn, ba Tạ hận không thể một chiêu KO chết cô, sau đó lập tức trở về phòng làm đến cùng.

Nhưng mà, nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, Tạ Thanh Nghiên cũng muốn ra chiêu cuối, còn Lăng Vi lại bắt lấy cơ hội đánh lén, một nửa thời gian trôi qua, thanh máu của hai người cũng không khác nhau mấy.

Nửa trận sau, Lăng Vi rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, mà Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh lại từng bước ép sát, nắm chắc thắng lợi.

“Anh ơi ~” Lăng Vi đột nhiên quay đầu ngọt ngào gọi một tiếng.

Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn cô một cái, chỉ thấy cô đột nhiên bĩu môi hôn lên, nhóc con ở bên cạnh cũng thấy, ngay sau đó dùng đôi tay che miệng lại, nhỏ giọng cười trộm.

Sau khi Lăng Vi hôn lên, còn thuận thế vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng của anh một cái, sau đó mới nhanh chóng rụt lại.

Tạ Thanh Nghiên:……

Theo cái hôn bất thình lình, trong TV cũng truyền đến một tiếng —— “KO vang dội!”

“Yeah!!!”

“Yeah yeah yeah!!”

Hai mẹ con đồng thời hoan hô thành tiếng.

Tạ Thanh Nghiên:……

Người phụ nữ này vậy mà lại chơi ăn gian, đột nhiên hôn anh làm anh phân tâm, sau đó tung chiêu cuối KO anh!

“Ha ha, binh bất yếm trá, anh thua rồi!” Lăng Vi vui vẻ cười ha ha, vì mình có thể lừa được Tạ Thanh Nghiên mà đắc ý không thôi, mà fan trung thành của cô - Tạ bảo bảo cũng vui vẻ hoa tay múa chân.

Tạ Thanh Nghiên nhìn hai người cười giống như thiên sứ ở trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Được rồi, anh đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”

Lúc nãy anh cũng đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao Lăng Vi lại không sợ chết mà muốn một ván phân thắng bại với anh, thì ra là từ lúc bắt đầu đã ôm suy nghĩ chơi ăn gian, cơ hội chỉ có một lần, cần phải một kích thắng ngay, nếu còn kéo dài, cô chắc chắn sẽ không có phần thắng.

Vật nhỏ thật thông minh, thật giảo hoạt, thật đáng yêu!

Cũng không rảnh lo nhóc con ở bên cạnh, Tạ Thanh Nghiên duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo người vào trong lòng ngực, cúi đầu hung hăng hôn cô.

Nhóc Tạ lại nhanh chóng giơ lên hai bàn tay đầy thịt lên che hai mắt của mình lại, nhưng mà kẽ tay lại hé ra, che cũng như không che.

Hôn một hồi lâu, Lăng Vi mới miễn cưỡng đẩy anh ra, thở hổn hển trừng anh, quay đầu lại nói với nhóc con: “Bảo bảo, buổi tối có thể ngủ cùng mẹ, vui không?”

“Oh yeah!!”

Một nhà ba người náo loạn một hồi, lúc này Lăng Vi mới chú ý tới mẹ Tạ vẫn luôn chuyên chú nhìn máy tính bảng, còn thường thường gõ gõ gì đó lên trên, vì vậy cô đi tới ngồi xuống bên cạnh bà, “Mẹ, mẹ đang xem cái gì vậy?”

Mẹ Tạ lại bắt đầu gõ chữ, vừa gõ vừa nói: “Mẹ đang xem《 Sau một mùa hạ 》.”

“Vậy mẹ đang gõ cái gì?” Lăng Vi thò đầu tới gần hơn một chút.

“Mẹ đang gửi đạn mạc (*),bọn họ lại nói con không xinh đẹp như nữ chính, có lầm hay không!” Mẹ Tạ vẫn còn đang rất kích động bắn ra mấy câu bình luận.

[(*) Nguyên văn 弹幕, tiếng Anh là barrage (bullet curtain). Đại khái là kiểu bình luận hiển thị trực tiếp trên màn hình, liên tục như bắn súng í. Nhìn hình dưới để biết thêm chi tiết]

Lăng Vi:……

Mẹ Tạ mẹ cũng quá hiện đại rồi, lại còn biết gửi đạn mạc? Còn dùng đạn mạc mắng người?

“Nữ chính của phim đó đúng là đẹp nhất phim.” Lăng Vi nói một câu rất đúng trọng tâm.

“Nhưng diễn viên chính kia không đẹp bằng con! Còn nói con yêu thầm tên xấu trai kia nữa, người đàn ông kia xấu như vậy, sao đáng để con yêu thầm chứ???” Mẹ Tạ càng nói càng kích động, “Không được, mẹ lại muốn mua thuỷ quân rồi!”

“Mẹ, xúc động là ma quỷ, mẹ bình tĩnh!”

Tạ Thanh Nghiên vốn vẫn đang đùa với Tạ bảo bảo, lúc này nghe mẹ Tạ nói xong, cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi, “Mẹ, mẹ nói Tiểu Vi yêu thầm ai?”

“Còn có thể là ai, chính là cái tên nam phụ vừa gầy vừa xấu kia.” Khi nói chuyện, cái tên xấu trai kia đúng lúc xuất hiện ở trước màn hình, mẹ Tạ lập tức thuận thế đưa máy tính bảng cho anh xem, “Đây, cái tên này.”

Tạ Thanh Nghiên nhìn xong lập tức nhíu mày, lộ vẻ vô cùng ghét bỏ, nhìn Lăng Vi nói: “Người như vậy mà em cũng yêu thầm?”

Lăng Vi:……

“Đó là kịch bản yêu cầu!” Quả thực chưa từng thấy qua người vô cớ gây rối như anh!

Mẹ Tạ rất chuyên nghiệp gật gật đầu, “Cái này mẹ hiểu, kịch bản mà, luôn có tình tiết được biên soạn mâu thuẫn với nhau.”

Qua 10 giờ, nhóc Tạ lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Lăng Vi giữ lời hứa, bế nhóc lên trở về phòng ngủ chính, Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ đi theo ở phía sau vào phòng, “Nó cũng đã ngủ rồi, giao nó cho mẹ là được rồi.”

Không ngờ nhóc Tạ lại giãy giụa ngẩng đầu lên nói: “Con muốn ngủ với mẹ!”

Tạ Thanh Nghiên:……

Nửa tiếng sau, Lăng Vi đặt nhóc con đã ngủ say ở chính giữa giường lớn, mình nằm bên trái, để lại vị trí trống không ở bên phải cho Tạ Thanh Nghiên.

Mà ba Tạ tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, lại làm lơ vị trí trống không kia, trực tiếp đi đến bên chỗ của Lăng Vi, dựa gần cô nằm xuống, sau đó dùng một tay ôm lấy cô.

Lăng Vi không dám dùng quá sức, chỉ có thể nhỏ giọng đuổi anh đi, “Anh qua bên kia ngủ đi.”

“Anh muốn ngủ ở chỗ này.” Nói xong một bàn tay to lại lần mò từ vạt áo của cô chui vào trong, vô cùng nhuần nhuyễn.

Ở chung đêm đầu tiên, cho dù điều kiện có khó khăn như thế nào, anh cũng phải vì bản thân tạo ra cơ hội giành được phúc lợi!

“Anh đừng xằng bậy, bảo bảo đang ngủ bên cạnh đó!” Cảm nhận được một bàn tay của anh đang mò tới ngực mình, cả người Lăng Vi đều cảm thấy khó chịu!

“Anh không xằng bậy, anh chỉ sờ sờ thôi.” Ba Tạ cười khẽ.

Lúc này, Tạ bảo bảo vốn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên xoay người lại đối mặt với bọn họ, một cánh tay cũng vô thức vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên trước ngực Lăng Vi, đúng lúc ngăn chặn nơi Tạ Thanh Nghiên sắp sờ đến.

Lăng Vi:!!!!

Tạ Thanh Nghiên:!!!!!

Nhóc thúi con sờ làm gì!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.