Chương trước
Chương sau
Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Lăng Vi cảm thấy đúng là lúc trước mình nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần hai người làm bộ cùng nhau lộ mặt trong các tình huống công khai, khiến mọi người biết bọn họ không phải người độc thân là được rồi, không ngờ Tạ Thanh Nghiên lại yêu cầu kỹ càng tỉ mỉ như vậy, ngay cả nhắn tin làm nũng cũng đưa vào trong thư hiệp nghị.
 
Thật không hổ là người thành công, suy nghĩ nhiều hơn so với những người khác.
 
Chỉ là, cho dù biết rõ quan hệ của hai người là giả, nhưng lại muốn mỗi ngày đều nhận được tin nhắn buồn nôn như vậy, anh không cảm thấy mất tự nhiên sao?
 
Nếu Tạ Thanh Nghiên yêu cầu như vậy, chắc chắn cô sẽ phối hợp, nhưng dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng nguyên do.
 
Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên trước sau vẫn treo một nụ cười nhạt, tâm tình trông có vẻ rất tốt, tùy tiện để một chân xuống sàn, một chân gác lên trên bàn, nghiêng mặt sang nhìn cô, “Nếu muốn làʍ ŧìиɦ nhân giả, đương nhiên phải giả giống một chút, cô em là diễn viên chuyên nghiệp, hẳn sẽ biết diễn xuất chi tiết rất quan trọng chứ, đương nhiên, sẽ không làm chuyện quá thân mật, ví dụ như hôn môi……”


 
Lăng Vi biết tình huống lần này mình ở thế hạ phong, vì thế không cam tâm chịu yếu thế nói, “Làm một diễn viên chuyên nghiệp, tôi cũng sẽ không rối rắm loại chuyện như hôn môi này.”
 
“A.” Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, hơi hơi cúi người về phía trước, tới gần cô một chút, cười như không cười hạ giọng, “Vậy bây giờ hãy thử xem? Tôi rất thích màu son này của em đó.”
 
Lăng Vi:……
 
Cái gọi là tự tìm đường chết đây sao? Đúng là tiêu chuẩn kiểu mẫu mà!
 
Sau khi giao đấu hai hiệp, Lăng Vi thừa nhận đạo hạnh của bản thân vẫn không cao bằng ông chủ Tạ, cho nên chỉ có thể đành chấp nhận xuống nước mà thôi.
“Chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận chuyện hiệp nghị đi.” Lăng Vi giơ thư hiệp nghị trong tay lên, cứng ngắc nói sang chuyện khác.
 
Tạ Thanh Nghiên cong khóe miệng, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu ngậm vào trong miệng, nhưng lại không châm lửa, Lăng Vi nhìn thấy trên bàn có cái zippo(*) được thiết kế riêng, liền thuận tay cầm lấy đưa cho anh, không ngờ sau khi anh tiếp nhận thì lại không châm lửa, chỉ để ở trên tay thưởng thức, “Muốn cai thuốc, ngậm cho đỡ thèm.”

 
Lăng Vi hiểu rõ gật gật đầu, lại tiếp tục đề tài lúc nãy, nói, “Nếu ngài Tạ yêu cầu tỉ mỉ như vậy, có phải tôi đây cũng có thể đề ra chút yêu cầu hay không?”
 
Tư thế ngồi của Tạ Thanh Nghiên không nhìn ra hình dáng, trên miệng còn ngậm thuốc lá, thật sự rất khó để liên hệ một tên đại ma vương như anh cùng với người nghiêm túc đoan chính ở trong phòng hội nghị vừa rồi được. Hơn nữa lần gặp mặt này của anh và cô, thái độ hình như lại càng thêm tùy tiện càng thêm càn rỡ hơn một chút, là bởi vì phải ký hiệp nghị này sao? Thật tò mò cái tính cách nào mới là tính cách chân chính của anh.
 
Sau đó chỉ thấy anh ném bật lửa từ tay trái sang tay phải, lại ném từ tay phải trở về tay trái, tới tới lui lui vài lần, lại không chờ cô đưa ra yêu cầu, nói thẳng: “Chỉ cần tôi cho rằng nó hợp lý, em đều sẽ phải vô điều kiện phối hợp.”

 
“Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng trong tình huống cần thiết, anh có thể tới đoàn phim của tôi tham quan.”
 
“Ví dụ như tình huống nào?”
 
“Ví dụ như tôi ở đoàn phim gặp phải phiền toái tương đối khó giải quyết, hoặc là lúc bị người ta khi dễ, hoặc là bị người lì lợm la liếm, tốt nhất nên có một người đàn ông đáng tin cậy ra mặt giúp tôi giải quyết.”
 
Tạ Thanh Nghiên nghe xong, trên mặt lộ ra biểu tình ‘tôi hiểu’, “Chính là đi khống chế tình huống à, yên tâm, loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này tôi rành nhất.”
 
Lăng Vi:……
 
Anh hai à, thành ngữ này dùng như thế sao? Rốt cuộc anh có hiểu lầm gì với cái cụm từ ỷ mạnh hiếp yếu này hay không vậy?
 
“Cũng không cần anh đến xử lý, chỉ cần anh lộ mặt, người khác lập tức sẽ tự động sợ anh thôi.” Đại Boss của Tạ thị, người đàn ông có cái tên tỏa hào quang khắp nơi, cái tên này như tiếng chuông vang lớn làm thức tỉnh kẻ ngu muội. Nước miếng của cô bay tứ tung cãi nhau với người ta ba ngày, cũng không bằng ông chủ Tạ lộ mặt một cái.
 
Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, tùy tiện đưa tay bật lửa châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, rít vào một hơi mới uể oải nói: “Không thú vị.”
 
Chẳng lẽ đến đoàn phim ỷ mạnh hiếp yếu thì rất thú vị? Anh hai à, cái ý tưởng này của anh rất nguy hiểm đó!
 
“Ngài Tạ, vừa rồi không phải anh nói muốn cai sao?” Lăng Vi có lòng tốt nhắc nhở anh.
 
Tạ Thanh Nghiên nhìn điếu thuốc kẹp ở trong tay, cũng để xuống, ngay sau đó lại cau mày, ánh mắt trở nên thâm trầm, lộ vẻ rất hối hận giơ điếu thuốc lá lên, thở dài một hơi, “Khó quá, lần sau lại cai thôi!”
 
Cô cũng không biết anh đột nhiên giơ điếu thuốc lá lên muốn làm gì, muốn bóp nát sao?
 
Sau đó cô liền trừng lớn hai mắt nhìn anh giơ tay cao lên rồi dời sang bên cạnh một chút, nhắm ngay cái gạt tàn thuốc bằng sứ màu trắng, ưu nhã gõ gõ tàn thuốc……
 
Lăng Vi:……
 
Vì sao chỉ gạt tàn thuốc thôi cũng phải diễn nhiều như vậy?!
 
Tạ Thanh Nghiên quay đầu lại thì thấy vẻ mặt ngây ra của cô, nhịn không được cười ra tiếng, nói với cô: “Tới đây, chúng ta chụp chung một tấm đi.”
 
“Chụp chung cái gì?” Lăng Vi thực bất đắc dĩ, loại cảm giác luôn không theo kịp tiết tấu của đối phương này, làm cô cảm thấy rất thất bại, nhưng cô lại an ủi bản thân, mạch não của ông chủ một tập đoàn lớn, sao có thể giống với người thường được chứ? Cô không theo kịp tiết tấu của anh thì cũng không tính là quá mất mặt.
 
“Đưa di động của em qua đây.” Tạ Thanh Nghiên vươn tay về phía cô.
 
Lăng Vi đưa điện thoại di động sau khi đã mở khóa cho anh, màn hình di động đang dừng lại ở giao diện WeChat, Tạ Thanh Nghiên nhìn thoáng qua, biểu tình có chút vi diệu, hỏi cô: “Em muốn xem mục bạn bè của tôi?”
 
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, “Không xem được, không phải anh đã thiết lập quyền hạn rồi sao.”
 
Tạ Thanh Nghiên vừa chọn camera, vừa nói: “Đợi lát nữa ký hiệp nghị xong, sẽ mở ra cho em xem.”
“Thận trọng như vậy, chẳng lẽ bên trong có cái bí mật gì không thể cho ai biết?” Lăng Vi trêu ghẹo.
 
“Xem thì biết.” Anh cũng thừa nước đục thả câu.
 
Lăng Vi:……
 
Tạ Thanh Nghiên đi hai bước đến bên cạnh cô, đưa tay phải giơ di động lên cao, tay trái đặt lên trên bả vai của cô, hơi dùng sức kéo Lăng Vi dựa vào trong lồng ngực, không đợi cô phản ứng lại đã nghe anh cười nói: “Nhìn màn hình.”
 
Lăng Vi vội vàng nâng mắt, theo thói quen lộ ra một nụ cười tươi hoàn mỹ nhất, sau đó liền nghe camera răng rắc một tiếng, ảnh chụp đã được chụp xong.
 
Tạ Thanh Nghiên thu tay nhìn ảnh chụp một cái, rất vừa lòng gật đầu, “Cũng không tệ lắm, ánh sáng vừa vặn.”
 
Lăng Vi vội vàng đưa đầu lại nhìn ảnh chụp, trong bức ảnh, cô rúc vào trong lồng ngực của Tạ Thanh Nghiên, đưa mắt nhìn về phía màn hình, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp điềm đạm, mà Tạ Thanh Nghiên lại nghiêng mặt rũ mắt nhìn cô, ánh mắt vừa thâm tình lại chuyên chú, phảng phất như ở trong mắt anh chỉ tồn tại một mình cô vậy.
 
Nếu người xem không hiểu rõ chuyện, khẳng định sẽ nói hai người trong ảnh chụp rất yêu nhau.
 
Lăng Vi cũng không biết nên nói cái gì, vừa rồi cô cũng chỉ chuẩn bị một hai giây, không ngờ khi chụp ra lại có hiệu quả tốt như vậy.
 
Tạ Thanh Nghiên thuận tay gửi ảnh chụp vào di động của mình, lại đặt ảnh làm hình nền chính, lúc này mới đưa điện thoại di động cho cô, rất đắc ý nói: “Hình nền tình nhân.”
 
Lăng Vi đột nhiên cảm thấy, kịch bản sau này bản thân phải diễn, chính là kịch bản ông chủ Tạ, một kịch bản lại thêm một kịch bản, thật sự phục rồi, cực kỳ phục luôn!
 
Dựa theo bộ kịch bản này, ngoại trừ hôn môi và lên giường ra, bọn họ cũng không khác gì tình nhân chân chính cả.
 
Cô lấy di động về nhìn thử, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, bức ảnh chụp này của Tạ Thanh Nghiên đến rất đột ngột, cô cũng chỉ kịp bày ra gương mặt tươi cười, mà anh lại có thể trong nháy mắt diễn ra bộ dáng tình thâm như biển như vậy, kỹ thuật diễn này có thể so với diễn viên chuyên nghiệp rồi nha!
 
“Ngài Tạ, anh là người trong giới giải trí được phái đến giới kinh doanh nằm vùng đúng không, kỹ thuật diễn này, ở giới giải trí cũng có thể đứng hàng số một số hai đó!”
 
“Cảm ơn đã khích lệ.” Tạ Thanh Nghiên hào phóng nhận lấy lời ca ngợi của cô, “Nếu cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì ký hiệp nghị đi.”
 
Lăng Vi gật đầu, cầm thư hiệp nghị nhanh chóng xem lại một lần, sau đó mới lật sang trang thứ hai ký tên mình xuống, còn Tạ Thanh Nghiên thì ký cái tên như rồng bay phượng múa ở mặt trên.
 
Ký tên thôi cũng phải mất một hồi, Tạ Thanh Nghiên không biết từ nơi nào biến ra một cái vỏ di động đặt lên trên bàn làm việc, rồi tự mình cầm di động chụp ảnh cái vỏ điện thoại, có lẽ cảm thấy đặt như vậy khó coi, cho nên anh liền lấy đồ chặn giấy(*) qua, đặt cái vỏ di động dựa nghiêng vào đồ chặn giấy, lúc này mới vừa lòng chụp liên tục mấy tấm.
 
Lăng Vi nhìn thấy cái vỏ di động kia thì lập tức bị dọa cho nhảy dựng, đó không phải là cái vỏ di động bình thường, mà là cái vỏ di động được khảm đầy kim tuyến và đá quý, tuyệt đối là hàng xa xỉ đốt túi tiền, giá của cái vỏ di động này đoán chừng có thể mua được một tá di động đời mới. Dựa theo giá trị con người của Tạ Thanh Nghiên, đương nhiên có thể sử dụng cái vỏ di động như vậy, chỉ là, vừa khảm kim tuyến vừa khảm đá quý, một người đàn ông cầm theo nó có thể có chút nữ tính hay không?
 
“Anh xài cái này?” Cô nhịn không được lắm miệng hỏi một câu.
 
Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, hỏi cô: “Thích à? Cho em.”
 
Lăng Vi liên tục lắc đầu, “Vừa mới ký thư hiệp nghị, đã chứng minh chúng ta là sự hợp tác không ép buộc.”
 
“Nếu tôi chủ động đưa thì là chuyện khác, trong hiệp nghị không có nói tôi không thể đưa đồ cho em.” Anh nói.
 
Lăng Vi vẫn lắc đầu, nói: “Loại vỏ di động này cầm ở trên tay chắc chắn sẽ bị cộm tay.”
 
Tạ Thanh Nghiên nhịn cười, không chút lưu tình trào phúng, “Tôi cũng cảm thấy như vậy, người thiết kế ra loại vỏ di động này chắc chắn là một tên não tàn.”
 
Lăng Vi:……
 
Người thiết kế là não tàn, người mua nó cũng không thoát được đâu.
Phảng phất như đã nhìn thấu tâm tư của cô, Tạ Thanh Nghiên nói: “Không phải tôi mua, là cấp dưới vơ vét được.”
 
“Vơ vét loại đồ vật này làm cái gì?”
 
“Em đoán xem.”
 
“Lưu trữ?”
 
Tạ Thanh Nghiên lắc đầu.
 
“Tặng người ta?”
 
“Mới vừa đưa em, em nói không cần.”
 
Lăng Vi:……
 
Dựa theo mạch não của người thường như cô, đoán một năm cũng không có cách nào đoán được tâm tư của ông chủ lớn như anh!
 
Có thể là cảm thấy trêu chọc cô nửa ngày cũng đã đủ rồi, cho nên lúc này Tạ Thanh Nghiên mới nói: “Tôi mới vừa sửa lại quyền hạn mục bạn bè, em có hứng thú thì có thể nhìn thử.”
 
Bọn họ rõ ràng là đang nói chuyện cái vỏ di động, vì sao đột nhiên lại chuyển qua mục bạn bè? Hai cái có liên quan sao? Lăng Vi không hiểu, cầm lấy di động chuẩn bị mở ra WeChat thì lại bị anh cản trở, “Trở về từ từ xem, bây giờ chúng ta thực hành một chút.”
 
“Thực hành cái gì?”
 
“Đương nhiên là quan hệ tình nhân của chúng ta, em đã quên rồi sao? Lúc trước tôi đã nói, sau khi ký thư hiệp nghị xong thì muốn sử dụng thử mà.”
 
Cái này Lăng Vi cũng còn nhớ, cái hôm ở vũ hội, lúc Tạ Thanh Nghiên đưa cô về nhà đúng là đã từng nói câu này, vì thế cô hỏi anh, “Vậy chúng ta thử ở đâu?”
 
Tạ Thanh Nghiên suy nghĩ vài giây, nói: “Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, đến nhà hàng của bạn tôi ăn đi, vừa ăn cơm vừa thực hành, nếu em biểu hiện tốt, nói không chừng có thể lừa được một bữa cơm miễn phí.”
 
Lăng Vi:……
 
Kịch bản này của ông chủ Tạ rốt cuộc đã diễn xong chưa vậy?!
 
(*) Zippo là một loại bật lửa bằng kim loại có thể đổ thêm nhiên liệu khi cạn, được sản xuất bởi Zippo Manufacturing Company
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.