Bữa tiệc năm mới rất nhanh cũng tới, Hà Tâm Ý vốn tưởng rằng mình sẽ hơi hồi hộp vì đã lâu rồi chưa đứng trên sân khấu, thế mà y lại bình tĩnh đến bất ngờ. Sự bình tĩnh này là tự nhiên 100% trong mắt Lâm Như Hứa, nhưng hắn nhịn không được trêu vài câu, "Sắp lên sân khấu với Lâm đại giáo thảo rồi, không lo lắng sao?"
Lâm đại giáo thảo? Không, trong lòng Hà Tâm Ý chỉ có Lâm đại giáo bá thôi, dù sao thì người vào trước là chủ, lúc y biết Lâm Như Hứa thì không hề biết người ta là Lâm đại giáo thảo.
Lâm Như Hứa thấy y không có phản ứng gì thì thở dài, "Quả nhiên Tâm Ý của chúng ta đã trải qua trường hợp này rồi." Nghe lời này có vẻ là khen ngợi, nhưng hắn lại mang theo bất lực thở dài.
"Tâm Ý, có bao giờ cậu căng thẳng vì một chuyện gì đó không?"
Đương nhiên là có rồi, Hà Tâm Ý gật gật đầu nhưng Lâm Như Hứa không tin lắm, hỏi đến cùng, "Khi nào?"
Hà Tâm Ý trông thấy biểu hiện của Lâm Như Hứa có chút không nói rõ được, "Là những lúc một mình sẽ căng thẳng." Là thời điểm nào? Khi câu hỏi này vừa được nói ra ngay lập tức Hà Tâm Ý đã nghĩ đến ngày đầu tiên tới Hà gia, căng thẳng đến mức cả người run rẩy.
"Không phải tôi nói chứ, có đôi khi cậu không giống người bình thường chút nào." Lâm Như Hứa nói xong thì nở nụ cười, nhanh bổ sung thêm, "Không phải tôi đang mắng cậu đâu! Cậu là thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoe-mieng-cua-cau-that-ngot/2536585/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.