Hà Tâm Ý..... Chạy rồi?
Lâm Như Hứa ngồi một mình trên giường thật lâu mới chấp nhận sự thật này.
Hà Tâm Ý thế mà bỏ chạy....
Cái này quá.... Khó hiểu rồi......
Hắn vò tóc một cách qua quýt, đem những chuyện vừa nãy ngẫm lại từ đầu đến đuôi:
Ở trường đường vô tình gặp Hà Tâm Ý, Hà Tâm Ý thấy hắn bị thương nên đi mua thuốc rồi khử trùng vết thương cho, còn mời hắn ăn hamburger, sau đó hắn nói dẫn y đi chơi, cuối cùng Hà Tâm Ý lại chọn về nhà hắn học bài, thế là hắn dẫn y tới đây, tiếp theo là Hà Tâm Ý ngồi đọc sách, hắn thì vô tình ngủ quên, sau đó hắn tỉnh dậy giữa chừng nói vài câu với người nọ, đột nhiên Hà Tâm Ý lại thở hổn hển, sau đó bỏ chạy mà không nói một lời.....
Không lẽ hắn đã nói gì làm Hà Tâm Ý không vui ư?
Nhất định không có mà!
Kia.... Hắn suy nghĩ về dáng vẻ lúc nãy của Hà Tâm Ý, chẳng lẽ cậu ta đang khó chịu sao? Bằng không thì sao lại thở hổn hển như vậy!
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy chắc là thế, hơn nữa còn thấy mình không biết suy nghĩ, thấy Hà Tâm Ý khó chịu mà lại không quan tâm đến y! Cứ ngồi sững người ra đó!
Mình đang làm cái gì vậy chứ!
Lâm Như Hứa củng cố lại niềm tin bản thân không phải người như vậy, ngồi bật dậy từ trên giường khoác đại áo khoác da, với lấy chìa khóa liền chạy ra bên ngoài!
Nhưng mà đợi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoe-mieng-cua-cau-that-ngot/2536569/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.