"Hôm đó cậu uống say."
Mặt Lâm Như Hứa không cảm xúc nhìn Tôn Bình Khang, "Tôi biết, sau đó thì sao?"
Tôn Bình Khang: "Tớ không dám nói."
Chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi? Lâm Như Hứa tỏ vẻ lạnh lùng bắt đầu giải đề, "Vậy thì khỏi nói."
"Sau đó cậu ôm Y thần, có làm gì cũng không chịu buông, hét to tên cậu ấy, cái gì mà được với không được, Hồ Nhạc Văn tới kéo thì cậu lấy cờ đỏ cắm lên đầu người ta, tuyên bố ai tới gần là cậu đánh người đó, sau đó còn hôn lên mặt Ý thần trước toàn thể cả lớp nữa chứ!" Nói một tràn không kịp thở, Tôn Bình Khang nín cười, nói xong bỏ chạy.
Trong lòng Lâm Như Hứa bắt đầu tưởng tượng tới chuyện đó, "......."
Một đời anh minh của tôi!!
Cái thói say rượu cực phẩm của mình!
Lâm Như Hứa vỗ vỗ Triệu Nhất Xuyên đang cười tới run người, mặt đầy hắc tuyến cáu kỉnh hỏi, "Tôi nháo thành như vậy, có ai nhìn ra không?"
"Thật ra thì không, Ý thần rất thản nhiên, vẻ mặt kiểu như quang minh chính đại, đường đường chính chính."
"Tôi hôn cậu ấy thật?"
"Ha 一 hai thằng con trai hôn nhau trong lúc nhậu nhẹt thì có làm sao."
Đã biết rõ sự tình, Lâm Như Hứa đánh một cái vào lưng Triệu Nhất Xuyên, "Tôi uống say cậu cũng không quản, còn ở đây cười à!"
"Ê cái tên này!" Triệu Nhất Xuyên bất mãn, "Lúc đó cậu nói không cho ai tới gần, với cậu có biết tôi vì cậu mà làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoe-mieng-cua-cau-that-ngot/2536532/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.