Hắc Thế Thiên quay mặt làm ngơ, Lâm Ân Thương bất bình, chạy tới đẩy chân Phạm Thanh Xuyên.
"Anh là người xấu!"
Phạm Thanh Xuyên thản nhiên luồn tay ra phía sau, túm lấy cổ áo Lâm Ân Thương rồi nhấc bổng cậu lên một cách dễ dàng. Anh đặt cậu ta ngồi xuống ghế.
"Phiền phức thật."
Trong lúc Phạm Thanh Xuyên đang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hắc Thế Thiên thì Lâm Ân Thương bỗng bật đèn xanh. Cậu tuột xuống đất, bước tới định kéo Hắc Thế Thiên đi. Từ phía trong quán bỗng vang lên tiếng la ó quát mắng.
"Anh đi đi, mẹ con tôi không cần tiền của anh đâu!"
Hắc Thế Thiên tò mò quay đầu lại xem. Thấy trên chiếc ghế mây kia là một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, đối diện với ông ta là một cô gái khá trẻ, vô cùng xinh đẹp. Ông ta rút trong túi áo một xấp tiền năm trăm, mặt mày bình thản ném "bộp" xuống mặt bàn.
"Nhiêu đây đủ cho cô sống nốt nửa đời còn lại rồi đấy."
Cô gái cầm tập tiền trên tay, bĩu môi đỏng đảnh.
"Có bây nhiêu thôi à, chỗ này còn không đủ cho tôi sài chứ đừng nói là con của tôi ăn. Ông vô trách nhiệm quá rồi đấy."
"Bộp!"
Ông ta ném xuống mặt bàn hai xấp tiền năm trăm nữa. Cô gái vội vàng hốt chỗ tiền bỏ hết vào túi xách, mồm mép ngọt sớt.
"Được rồi, vậy là đủ rồi."
Hắc Thế Thiên cầm xiên thịt lên cắn một miếng, anh cười nhạt.
"Đúng là tiền giải quyết tất cả mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoc-mot-quan-tai-rong/2693184/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.