Nắng vàng rọi vào phòng bệnh qua ô cửa sổ, Phạm Thanh Xuyên thẫn thờ tựa lưng vào gối. Anh thả lỏng toàn thân, đưa đôi mắt sâu buồn nhìn ra vùng trời xanh thẳm. Trên bệ cửa sổ trống trơ bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ, nó lớn dần lớn dần rồi tụ lại thành một thanh niên trẻ bảnh bao cường tráng. Hắn khoanh tay trước ngực, đứng nghiêm người trong màn mưa lông vũ màu đen.
"Nhẫn Tâm chủ, ta đến để đưa ngài trở về.". Truyện Võng Du
Phạm Thanh Xuyên lảng mắt né tránh. Giọng nói phả hơi, trầm trầm ấm áp của anh càng làm căn phòng thêm phần buồn tẻ.
"Hắc Bạch, ngươi có nghĩ bọn chúng đáng chết không?"
Hắc Bạch lạnh lùng ngước mắt lên nhìn, vẻ cung kính trang nghiêm trưng hết lên mặt. Giọng điệu lời nói sắc lạnh ngắn gọn đến sởn gai ốc.
"Ngài thấy chúng đáng chết, thì ta sẽ giết hết họ. Ngài thấy chúng đáng sống, ta sẽ để họ sống."
Phạm Thanh Xuyên điềm tĩnh nghiêng đầu nhìn Hắc Bạch, chiếc áo khoác da lóng loáng vừa hay tôn nổi cái lãnh đạm của anh ta. Cái vẻ lạnh lùng vô tình, chỉ biết gật đầu nghe theo mệnh lệnh của Hắc Bạch khiến Phạm Thanh Xuyên thấy xót xa.
"Cái tên Thế Thiên đó không giống họ, hắn đã cứu ta."
Hắc Bạch mặt không biến sắc, giọng trong vắt chẳng chút vương tình.
"Nhưng hắn là con người, đã là con người thì dù hắn có tốt đến mấy cũng sẽ hại ngài."
Phạm Thanh Xuyên đắn đo, anh rũ mày buồn thảm tỏ ra khó xử.
"Cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoc-mot-quan-tai-rong/2693178/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.