Lục Ninh Diệp đi từ ngoài cổng vào sau khi tiếp Sở Vận giúp Vương An Đình. Mặt mày cô nhăn nhó đi đến chỗ Vương An Đình than trách:"Con gái gì mà mặt còn dày hơn mặt đường, đã người ta ra đuổi khéo rồi còn không muốn đi cứ đứng đó chất vấn!".
"Sao rồi? Có chuyện gì à!".
"Cái cô thanh mai trúc mã gì đó của anh đấy, khi nãy tôi ra đuổi khéo cô ấy như lời anh nói, mà cô ấy vẫn không chịu đi còn ráng đứng đó tra khảo tôi, sao khi nãy nắm tay anh gì đó nữa. Mà tôi có nắm đâu? Là anh nắm mà ở đó còn trách tôi!" Lục Ninh Diệp bức xúc lớn giọng với anh.
"Thanh mai trúc mã?" anh vẫn bình tĩnh mặt không cảm xúc hỏi.
"Thì cô ấy nói đó, còn bảo là anh với cô ấy đã có đã có mối quan hệ".
Vương An Đình cười nói:"Mối quan hệ hàng xóm à? Từ nhỏ đến lớn đều là do cô ấy tự suy diễn ra tất cả, chứ tôi cũng chả có thân thích gì với cô ấy để gọi là thanh mai trúc mã".
"Sao mà phiền phức dữ vậy trời, hình như tôi mắc nợ anh hay sao ấy? Bây giờ tôi không cần biết mối quan hệ giữa anh với cô ấy là gì, mà bây giờ anh phải đi vào trong giải thích với mọi người chuyện khi nãy đi!" nói rồi cô bỏ đi thẳng vào phòng làm việc của mình, đi qua bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Vương An Đình cũng mặc kệ mọi người nghĩ gì, anh cũng vào phòng làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-yeu-em/2831458/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.