Tối đến, Lục Ninh Diệp hết giờ làm việc, cô đi ra ngoài sảnh bệnh viện tìm Vương An Đình. Lên tiếng hỏi: "Mọi người có thấy Vương An Đình ở đâu không?".
"À... lúc nãy tôi có thấy Vương An Đình lên tầng trên ấy!"
"Tầng mấy thế?"
"Cũng không biết nữa, chỉ thấy Vương An Đình đi lên tầng trên thôi... chắc tầng 1, 2 gì đó."
"À... cảm ơn nhé!" Nói rồi Lục Ninh Diệp liền đi lên tầng 1 tìm anh.
"Lạ lùng... yêu nhau mà lại không biết đối phương đang ở đâu." Thẩm Đông nhíu mày nhìn theo, nói.
Chu Tuyết cũng tiếp lời không đồng tình: "Anh thì biết cái gì? Là do Vương An Đình cả đấy... đi đâu thì phải nói cho Ninh Diệp biết chứ, giờ em ấy phải đi tìm kìa!".
"Bậy... em sai rồi đấy, em phải hiểu là Vương An Đình rất bận rộn, đâu phải lúc nào đi đâu cũng phải báo cáo với Lục Ninh Diệp được! Cô ấy phải tự tìm hiểu chứ." Thẩm Đông lại lên tiếng đôi co với Chu Tuyết.
"Anh mới sai đấy, dù có thế nào đi chăng nữa thì ít nhất Vương An Đình cũng phải dành chút thời gian ra để nói với Lục Ninh Diệp là mình đi đâu chứ... có thấy bây giờ em ấy đang đi tìm không?"
Thẩm Đông lại cãi tiếp: "Em lại sai rồi, thật ra Vương An Đình..."
"Nín! Anh im liền cho tôi, bớt nhảm lại đi. Cuối cùng tôi thấy trong chuyện này anh là người sai đấy, chứ không phải là Vương An Đình hay Lục Ninh Diệp đâu." Chu Tuyết trừng mắt ngắt lời Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-yeu-em/2831409/chuong-32.html