Bùi Giai vòng qua thân xe, vì Nhã Bửu anh mở cửa xe ở phía bên kia, Nhã Bửu đỏ mặt, khi cùng anh ngồi vào xe cô mới ngập ngừng: “Còn xe của anh thì sao?”
Chiếc xe của Nhã Bửu nhỏ nhắn và tinh xảo, thân hình Bùi Giai cao lớn nên ngồi ở đây không thích hợp lắm, Nhã Bửu nghĩ rằng, thật tội cho anh.
“Anh đã gọi điện cho trợ lý.”
Khi nào vậy? Hoặc là từ lúc cô dựa đầu trên tay lái, anh đã tranh thủ gọi điện thoại sao?
Nhã Bửu nghĩ rằng mỗi lần cô ở trước mặt anh đều trở nên ngu ngốc, rõ ràng không có năng lực.
Sau khi Bùi Giai khởi động xe cũng không nói gì, Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn gương mặt lãnh ngạnh và đôi môi khẽ nhếch, nhìn thế nào cũng không nhìn ra được việc Bùi Giai thích tán gẫu, nghĩ rằng anh khẳng định là người có bệnh trầm tính rồi.
Trong lòng Nhã Bửu ảo não thất vọng.
“Đeo dây an toàn.” Bùi Giai nhắc nhở.
Nhã Bửu luống cuống tay chân, ngồi ở trong xe lâu như vậy rồi, cô thực sự không để ý, cái hư danh “ngốc nghếch” khẳng định là cô không bỏ được rồi.
Cô buộc dây an toàn xong cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, tự nhiên cô bỏ lỡ hình ảnh anh đang cười.
Một bầu không khí yên tĩnh.
Bùi Giai lái xe cực kỳ an toàn. Anh cứ như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Tóm lại Bùi Giai ở trong con mắt của Đường Nhã Bửu là như thế này: Trưởng thành, trầm tính, chu đáo, ga lăng...... Tất cả những ưu điểm của đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-tinh-quang/56922/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.